Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 608

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Ngày thường những tiểu thư khêu các đều trốn trong phòng, người thường rất khó gặp.
Hơn nữa đêm thất tịch ở Duy Dương còn có phong tục, một đêm hôm đó không phân biệt giá cả, không câu nệ quy củ, nam nữ thanh niên đều được tự do ra ngoài du ngoạn.
Tất nhiên sẽ không ít chuyện ngoài ý muốn xảy ra, nhưng cũng không ngăn được sự nhiệt tình của mọi người, hơn nữa có tri phủ phu nhân và tiểu thư đứng ra chủ trì, người khác tất nhiên sẽ không có ý kiến gì.
Dù sao những nữ tử quanh năm bị trói buộc ở hậu viện, khó có dịp nào như vậy, cuối cùng có ngày được tự do ra ngoài hít thở.
Quan trọng hơn là, đây là ngày có thể thoải mái ăn mặc, thể hiện tài năng của mình, hơn nữa không bị gán cho tội danh không tuẩn thủ quy củ, ngược lại sẽ tạo được ấn tượng rất lớn ở trong giới quan lại và dân gian, cũng như trong lòng những thanh niên tuấn tú.
Nghe nói từ khi sau khi vị Thẩm tam tiểu thư kia mười hai tuổi, danh hiệu đệ nhất tiểu thư danh môn Duy Dương đã bị nàng ta chiếm mất.
Tuy nàng ta không phải là người Duy Dương, nhưng Thẩm gia ở Duy Dương có rất nhiều ruộng đất, quan hệ lại rất vững vàng, tất nhiên không có vấn đề gì cả.
Không chỉ như vậy, mấy tòa thành từ đây xuống phía nam đều noi theo đêm hội thất tịch ở đây, nàng ta cũng chiếm vị trí đệ nhất trên danh nghĩa.
Dù không lộ mặt, nhưng cũng không tốt bụng nhường cho người khác vị trí đệ nhất.
Tất cả mọi người đều cho rằng khẳng định là Thẩm gia nhiều tiền nhiều quyền, người khác không thể không nể mặt nàng ta.
Nhưng theo lưu truyền bát quái, nghe nói là Thẩm tam tiểu thư ngồi thuyền nhanh chóng đi tham gia đêm hội của hai tòa thành khác, hôm sau lại đi thỉnh giáo vị tiểu thư đạt quán quân của thành khác nữa, sau đó tỷ thí một phen, khiến cho vị tiểu thư kia phải xấu hổ tự nhường lại vị trí.
Có tiền lệ như vậy, những người khác cũng không muốn tự rước nhục vào người, đêm hội trược tiếp nhường lại cho tam tiểu thư.
Lan Nhược mang tin tức về, Thẩm tam tiểu thư đã đến Duy Dương, chỉ là không lộ diện, nhưng lại phát ra thông tin nàng ta không muốn tham gia du hội gì đấy, cảm thấy không có hứng thú, lại nói là không hiếm la gì vị trí quán quân.
Bởi vì nàng ta vốn là đứa con được đất trời ưu ái, từ dung mạo đến trí tuệ, căn bản không cần người khác dành tặng những danh hiệu kia cho nàng ta.
Nghe được tin này, Tô Mạt vừa uống một ngụm trà liền không để ý hình tượng mà phun hết ra.
Tất nhiên cũng có thể vị Thẩm tam tiểu thư thật sự làm làm như vậy, gia đình có quyền lực lớn như vậy, không cần phải che dấu, đôi khi càng khiêm tốn càng bị nói là giả dối.
Nhưng mà xem ra vị tam tiểu thư này đã ngầm xử lý hết các danh viện ở Giang Nam.
Đảo mắt đã đến mùng bảy tháng bảy, trời vừa mới sáng, khắp nơi đều tràn ngập không khí lễ hội.
Phố lớn phố nhỏ đều có bóng dáng nữ tử trẻ tuổi kiểu diễm, xinh đẹp, khiến cho tòa thành càng thêm mỹ lệ.
Dù trời có mưa nhỏ cũng không khiến lay động được các nàng vui vẻ cùng nhau đi dạo phố.
Hơn nữa những nhân vật có tiếng, các tiểu thư cũng dám nhấc khăn che kiệu lên một chút, dừng kiệu lại, mang theo đám tôi tớ đi dạo phố, từ phía nam đến phía bắc, đi dạo qua từng nhà một.
Không phải là để mua đồ, cũng không phải là để khoe khoang, chỉ vì cảm giác thỏa mãn và vui vẻ khi được đi dạo.
Mà mọi người hầu hết đều bàn luận về buổi tối ở hồ Ngọc.
Ngoài nữ tử ở Duy Dương, cũng có không ít nữ tử ở các huyện khác cũng tới đây, trong khoảng thời gian này các khách điếm đều kín phòng, sinh ý vô cùng tốt.
Nhóm người chưởng quỹ đều cười toe toét, chỉ mong sao mỗi năm có vài lần như thế này, có thể giúp họ kiếm thêm chút bạc.
Còn chưa đến chạng vạng, đã có rất nhiều người tới bên hồ Ngọc, có người trực tiếp đi qua núi, đến bên hồ Ngọc rồi nghỉ ngơi ở đó.
Ngoài hoa viên và bên hồ Ngọc đều có quan binh trấn giữ không cho tiểu thương vào buôn bán, phía bên ngoài, hai bên đường phố, hoặc dưới tán cây, ngoài đình, đều là những hàng rong hoặc cửa hàng buôn bán nhỏ.
Chủ yếu là bán các loại đồ ăn vặt, túi hương, hà bao, khăn tay, hoa đăng,...
Tô Mạt H**g phấn kéo Hoàng Phủ Cẩn đi tới đi lui, cảnh tượng này còn hoành tráng hơn so với tết Trung Thu ở hiện đại.
Nàng còn nhớ rõ, kiếp trước Trung Thu đi ngắm đèn ***g, kết quả chưa thấy đèn chỉ thấy toàn đầu người.
Dù sao đi một lần tuyệt đối không muốn đi lần thứ hai, hoạt động như vậy, tuyệt đối có thể giảm béo.
Gần đến giờ, nhóm các danh môn tiểu thư cơ bản đều đã vào bàn, các nàng ngồi trên ghế, trang phục rực rỡ, sắc mặt bình tĩnh, khí chất tao nhã.
Khiến cho những nữ tử bình thường hâm mộ hận không thể nhảy xuống ngọc hồ, muốn đầu thai vào nhà phú quý, để có thể được giống như tiên nhân bước lên sân khấu, đoạt đi ánh mắt của mọi người, khiến cho người khác phải điên cuồng.
Những vị tiểu thư khuê ác này mỗi năm chỉ có một lần được ra ngoài, nhưng trong cảm nhận của các thiếu nữ bình thường thì địa vị của những tiểu thư đó rất ca, giống như mang theo hào quang của thần tiên vậy.
Những thiếu nữ bình thường vẫy khăn tay, gọi tên các nàng, ca ngợi vẻ đẹp của các nàng ấy.
"Thẩm tam tiểu thư không tới." Sau khi hàng kiệu đi qua, nhều người thất vọng nói.
Không chỉ có nam thanh niên thất vọng mà cả những thiếu nữ cũng thất vọng.
Tô Mạt kéo tay Hoàng Phủ Cẩn đi dạo, cũng không để ý đến vũ hội của đám người danh viện kia đã bắt đầu
Mặc kệ là từ góc nào đều có thể thấy được thuyền hoa trên hồ Ngọc, tiếng nhạc du dương, mùi hương bắt khắp bốn phía.
Biết phu nhân tri phủ dẫn theo các tiểu thư nghỉ ngơi ở hoa viên, từ núi giả, hành lang, cây cảnh bên ngoài đều được treo đèn ***g, các loại túi thơm, mùi hoa bay khắp nơi.
Nhóm thiếu nữ bình thường đều bị ngăn cách bởi bãi cỏ, chỉ có thể đứng nhìn từ xa, đám nam thanh niên cũng bị ngăn cách, mà những tài tử tuấn tú được mời lại có thể tự do đi lại, chỉ là nam nữ tách riêng mà thôi.
Ở giữa được ngăn cách bằng một khoảng nhỏ bằng hoa và cây cảnh, dưới ánh đèn, mỹ nhân như ẩn như hiện, càng khiến người ta thêm mơ màng.
Mà tài tử ngắm giai nhân, đồng thời giai nhân cũng lựa chọn tài tử.
Tô Mạt lôi kéo Hoàng Phủ Cẩn đi tới đi lui, nhìn thấy không ít cảnh tượng, cảm thán lễ hội này mở ra thật tốt, vừa an toàn mà chất lượng cũng tốt, không thấy cảnh mượn cơ hội yêu đương vụng trộm.
Đi tới vườn Hà Phong liền thấy vô số đèn ***g, nhà thủy tạ cách đó không xa được treo lụa mềm bay phất phới, từng mùi hương theo gió thổi tới.
Đường vào nhà thủy tạ có người canh giữ, không cho người ngoài tùy tiện ra vào.
Từ trên bờ, Tô Mạt có thể nhìn thấy bóng người đi lại, bên trong nhà thủy tạ mở cửa sổ, tuy có lụa mỏng che bớt nhưng vẫn có thể nhìn thấy vài người.
"Cẩn ca ca, huynh xem người trong đình kia có thể là Thẩm tam tiểu thư hay không?"
Nàng kéo tay Hoàng Phủ Cẩn dễ dàng tránh được tầm mắt của thủ vệ, nấp sau một bụi hồng.
Hoàng Phủ Cẩn cẩn thận để ý nàng, tránh để nàng không cẩn thận rơi xuống sông, sau đó vận nội công nhìn qua bên kia, tuy không thể thấy rõ ràng, nhưng hắn cảm giác được, người bên trong đình nhất định không bình thường.
Chỉ thấy những người lộ mặt ra đều mặc trang phục nha hoàn, một đám đều đeo vàng đội bạc, trên người đều là váy sa mỏng chất liệu vải đều là loại các tiểu thư bình thường hay mặc, trang sức trên đầu đều là vàng thật bạc trắng, giá trị xa xỉ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc