Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 607

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Hoàng Phủ Cẩn liếc mắt nhìn hắn, "Đến chỗ nào kín đáo đi."
Trước mặt mọi người hạ bọn chúng, như thế sẽ không tốt, không thể làm chậm trễ chính sự của Mạt Nhi.
Được thiếu gia cho phép, Lưu Hỏa vui vẻ nháy mắt với Lan Nhu, hai ngươi liền dẫn tên dên xồm vào chỗ tối, nam tử kia muốn la lên, nhưng lại không phát ra tiếng nào, đến chỗ tối nhất trong ngõ nhỏ, Lưu Hỏa tùy tiện ném hắn xuống, thuận tiện điểm huyệt ngủ của hắn, khiến cho hắn ngủ một đêm.
Tô Mạt kéo Hoàng Phủ Cẩn cao hứng đi dạo, ,chợ đêm có rất nhiều thứ, rất nhiều đồ ăn cổ đại làm ngay tại chỗ, khiến cho nàng mở rộng tầm mắt.
Nàng nhìn một người phụ nữ đang cán bánh, chảo đặt sau lưng, cán xong bánh liền tùy tiện tung lên, bánh liền chuẩn xác rơi vào chảo.
Khiến người khác phải ca ngợi.
Một người khác rán bánh, sau khi rán xong cho nhân bánh rồi cuốn lại, rồi đưa ra bày bán, Tô Mạt mua một cái cuốn dưa chuột, tương đậu, chân giò hun khói, sau đó chia nửa với Hoàng Phủ Cẩn.
Hoàng Phủ Cẩn có chút xấu hổ, dù sao từ nhỏ đã được dạy dỗ tốt, dạy hắn không được chủ động đi ăn những quán ven đường, hơn nữa là ăn trước mặt bao nhiêu người.
Tô Mạt cho rằng hắn không bỏ xuống được mặt mũi, cười cười, liền đưa cho một bé trai đang chơi bên cạnh.
Nàng quay đầu lại nhìn Lưu Hỏa đang ngăn cản mấy người kia, rồi nói với Hoàng Phủ Cẩn: "Chẳng lẽ bọn họ vẫn muốn diễn trò như vậy sao?"
Đang nói thì có người chạy đến, không biết đã nói gì với mấy người đo, mấy người kia liền theo hắn rời đi.
Hai mắt Tô Mạt sáng lên, kéo tay Hoàng Phủ Cẩn nói: "Bọn họ cuối cùng cũng lộ diện rồi."
Hoàng Phủ Cẩn cười với nàng, nhịn không được đưa tay véo mũi nàng, "Lại bị muội đoán đúng rồi."
Tô Mạt đắc ý, hơi nghiêng đầu cười, đưa phần bánh trong tay nàng lên, "Có muốn ăn thử không, hương vị thật sự rất ngon, cũng không thua ngự thiện phòng đâu."
Hoàng Phủ Cẩn cầm tay nàng đưa lên cắn một miếng, quả thật hương vị không tồi, cắn hai miếng, gật gật đầu, chậm rãi ăn.
Con cá đã câu được, nàng cũng không muốn đi dạo nữa, gọi mấy người Lưu Hỏa về khách điếm.
Trên đường Lan Như báo cáo lại một chút, có người tự xưng là hạ nhân của Doãn công tử và hạ nhân của Trình công tử đã giải vây cho họ, nói rằng công tử của bọn họ có quen biết người của Thẩm gia, mấy người đó thật sự đã nhận sai người.
Sau đó những người kia nửa tin nửa ngờ, hắn liền bảo bọn họ đi theo gặp công tử nhà mình, công tử nhà bọn họ có thể tùy ý ra vào cửa hàng của Thẩm gia.
Lan Như gật đầu, "Dù lần đầu có thể là nhận sai, nhưng đâu thể lần nào cũng như vậy, lần thứ hai lại tiếp tục nhận sai? Nếu thuộc hạ của vị Doãn công tử kia không xuất hiện, chỉ sợ liên tục có người tới nhận nhầm, khẳng định là cố ý."
Lưu Hỏa lại nói: "Có thể là Thẩm gia cố ý? Bọn họ cấu kết cùng với Bạch y nhân, khẳng định muốn thăm dò chúng ta."
Nhìn hai người kẻ xướng người họa, Lan Nhược không cho đó là đúng, nói: "Nếu hai người có thể nhìn thấu ý đồ của nhóm người đó như vậy, vậy thì đã không cần tiểu thư và thiếu gia đến đây."
Lưu Hỏa cười hắc hắc, nhìn về phía Tô Mạt, "Tiểu thư, người chỉ điểm cho chúng tôi một chút đi."
Tô Mạt cười cười, "Ta cũng không biết, dù sao chúng ta cứ tùy cơ ứng biến, xem địch ra chiêu gì, chúng ta liền tiếp chiêu đấy."
Nàng nghi ngờ đám người kia cho là Doãn công tử kia phái tời, nhưng còn chưa thấy Doãn công tử kia, nếu kết luận như vậy thì quá võ đoán, dù sao nơi này rồng cá lẫn lộn, cũng không biết được như thế nào.
"Đừng đoán mò, muộn rồi, mọi người nghỉ ngơi đi, ngày mai tiếp tục ra ngoài đi dạo." Tô Mạt đứng dậy, tính toán quay về phòng tiếp tục ngủ.
Nàng muốn ngủ một giấc thật ngon, nếu không sẽ không tốt cho làn da.
Lan Như vội đuổi theo, "Tiểu thư, để em hầu hạ người." Đến cửa phòng Tô Mạt, nàng mở cửa thay Tô Mạt, "Tiểu thư, chúng ta đi dạo tới khi nào?"
Tô Mạt cười với nàng, "Đi dạo tới khi vị Doãn công tử kia hoặc cái gì công tử kia chủ động tới tìm chúng ta mới thôi."
Đương nhiên vị công tử gì đó kia không tới, có khả năng là Thẩm tam tiểu thư kia sẽ ra mặt.
Kết quả bọn họ đi dạo ba ngày ở Duy Dương, chẳng những Doãn công tử không tới tìm, công tử khác cũng không xuất hiện, ngay cả vị Thẩm tam tiểu thư cực kỳ bốc đồng kia cũng không thấy xuất hiện.
Lần trước Kim Kết tới Thẩm gia, tuy không đi vào nhà chính của Thẩm gia, nhưng cũng đã nghe qua danh hào của vị tam tiểu thư kia, nghe nói năm này nàng ta mười sáu tuổi, nhưng vô cùng thông minh, mỹ mạo vô song, có thể nói là đệ nhất mỹ nữ trong đám tiểu thư khuê các.
Chỉ tiếc là tính tình lại không sánh được so với dung mạo và trí tuệ.
Một khi không vừa ý, liền đánh chửi hạ nhân để trút giận, cho dù là ra ngoài, cũng không coi ai ra gì.
Nếu người nào mắt mù đắc tội với tiểu cô nãi nãi kia, chỉ sợ phải nếm mùi đau khổ rồi.
Lẽ ra Thẩm gia đã qua nhiều thế hệ như vậy, lấy buôn bán là chủ yếu, mà mấy năm nay Thẩm lão gia càng bắt đám người trẻ tuổi tu thân dưỡng tính, giúp mọi người làm chuyện tốt, vậy thì không nên có một nha đầu điêu ngoa như vậy.
Cho nên Tô Mạt có chút tò mò.
Cho nên Thẩm tam tiểu thư Thẩm Tinh Tinh giống như là người ngoài vậy, khiến cho Tô Mạt rất tò mò, gia huấn của Thẩm lão gia nghiêm khắc như vậy, sao lại dung tung cho một Thẩm tam tiểu thư như vậy.
Tả Nghi Lan là cháu ngoại của ông ấy, hơn nữa nhỏ hơn vị tam tiểu thư này một hai tuổi, vậy mà tính tình và trí tuệ đều hơn hẳn mấy cấp bậc.
Hơn nữa trước đây nàng còn nghi ngờ quan hệ giữa Thẩm gia và Tả phu nhân.
Nếu là nữ nhi ruột thịt, thì sao Tả phu nhân đã xuất giá nhiều năm như vậy, lại rất khi lui tới với Thẩm gia.
Cho dù là để tránh nghi ngờ, chỉ sợ là quá xa cách rồi.
Sau này theo ý của Tả Nghi Lan thì mẫu thân của nàng không phải là con ruột mà chỉ là con nuôi, coi như đã giải thích được nghi ngờ của nàng.
Có tam tiểu thư ngược lại sẽ tốt hơn nhiều, nếu không nàng thật sự là sợ Thẩm gia tường đồng vách sắt không có chỗ để ra tay.
Tô Mạt tìm mấy người tới thảo luận, "Nếu bọn họ không ra tay, vậy chúng ta liền thêm cho họ mồi lửa."
Nghe thấy vậy, Lưu Hỏa và Lan Như đều hứng khởi, "Tiểu thư định thêm lửa thế nào, người cứ sai bảo đi."
Tô Mạt cười cười, "Để xem vị tam tiểu thư kia có thể giữ được bình tĩnh hay không."
Một gia thế hiển hách, gương mặt xinh đẹp, lại có tính tình đại tiểu thư, một bộ dạng không chịu được sự nghi ngờ của người khác về quyền uy của mình.
Tô Mạt phân phó một chút, để đám người Lan Nhược đi chuẩn bị, nếu cần, liên hệ trực tiếp với A Lý và thủ hạ của Hoa Tử.
Mùng bảy tháng bảy, ngày thất tịch, là ngày hội cũng nam nữ trẻ tuổi.
Phong tục ở Duy Dương càng khiến nơi này thêm náo nhiệt, trước đó mấy ngày đã bắt đầu chuẩn bị.
Mặt tiền của các cửa hàng đều treo đầy các loại tơ lụa mỏng nhiều hoa văn màu sắc, các thợ khéo tay chuẩn bị các loại túi hương tinh xảo, các loại đèn Ⱡồ₦g, hoa giả làm từ lụa mỏng, các loại điểm tâm...
Trên phố cũng nhiều nữ tử đi dạo hơn ngày thường.
Tất cả đều là chuẩn bị cho đêm thất tịch, bởi vì tri phủ phu nhân Duy Dương và con gái muốn tổ chức du hội đêm thất tịch.
Đến lúc đó sẽ mời các danh môn tiểu thư, hơn nữa còn có rất nhiều đệ tử danh môn và các tài tử tuấn tú ở Duy Dương và các thanh niên có tiếng ở phụ cận cũng sẽ được mời.
Địa điểm là Ngọc hồ ở tây bắc Duy Dương, đến lúc đó bên ngoài ngọc hồ đều sẽ có quan binh, chỉ mở một số con đường.
Hơn nữa nam nữ thanh niên ở Duy Dương chỉ cần là dân chúng đàng hoàng đều có thể ra vào miễn phí, thưởng thức vẻ đẹp về đêm ở ngọc hồ, đồng thời là dịp một năm chỉ có một lần được xem các danh môn tiểu thư ở Duy Dương biểu diễn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc