Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 605

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

"Khẳng định là mấy vị muốn ở trọ đúng không, Tú Thủy phường của chúng tôi vừa có trà lâu, tửu lâu, cũng có cả khách điểm..., nếu mấy vị ở lại đây, sau khi về nhà nói với người thân là đã ở lại Tú Thủy phường đó là chuyện rất vẻ vang. Hơn nữa, tiểu nhân còn có thể nói với chưởng quỹ một chút, để cho mấy vị chút tiện nghi..."
Nhìn bộ dạng hai mắt phát sáng của hắn, Tô Mạt không nhìn được có chút ghê tởm, vì vậy nói: "Lan Nhược, thanh toán đi."
Còn nàng đội mũ lên cùng Hoàng Phủ Cẩn xoay người đi ra ngoài, Lưu Vân lập tức đuổi theo.
Lan Nhược cũng chẳng muốn nhiều lời với tên tiểu nhị kia, bỏ lại một khối bạc vụn, gọi Lưu Hỏa và Lan Như đi nhanh lên.
Tên tiểu nhị kia oán hận nhìn bọn họ, thật sự là tốt mã dẻ cùi, còn tưởng rằng bắt được dê béo, ai ngờ rằng vắt cổ chày ra nước, thật sự là nhà quê không có kiến thức.
Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn đi xuống dưới, ai ngờ một tên tiểu nhị từ đâu chạy tới, nhào về phía Tô Mạt, miệng hô: "Thẩm tiểu thư cứu mạng, Thẩm tiểu thư cứu mạng!"
Hoàng Phủ Cẩn thờ ơ liếc mắt nhìn qua, tên tiểu nhị bị ánh mắt của hắn làm cho sợ hãi, nhưng không dừng lại được.
Người bên cạnh chỉ thấy Hoàng Phủ Cẩn hơi giương tay lên, chỉ là động tác bảo vệ nữ hài kia, vậy mà tên tiểu nhị đang xông tới lại giống như bị một bàn tay vô hình đánh bay về phía sau, khiến mấy người đang đuổi theo sau đồng thời ngã lăn xuống đất.
Tô Mạt lạnh lùng cười, không nhận ra thân phận của người khác mà dám diễn trò nhận người, còn dám diễn ở trước mặt nàng.
Lúc nàng định đi xuống lầu, vừa đúng lúc có một người nâng vạt áo chạy lên, vừa chạy vừa hô: "Ôi a, ôi a, thỉnh các vị thông cảm, thông cảm, vạn lần đừng nóng giận, mọi người hòa khí sinh tài, hòa khí sinh tài!!"
Chỉ thấy đang đi lên là một người đàn ông trung niên, toàn thân là áo tơ màu vàng, vẻ mặt tươi cười.
Vừa đi lên liền chắp tay xin lỗi, "Các vị đừng nổi giận, hôm nay tiền trả do chưỡng quỹ ta mời, ta mời, các vị cứ ăn uống thoải mái, chốc nữa đi về phía sau xem Phi Vân cô nương ca múa được không? Các vị thông cảm, thông cảm."
Vừa nói vừa muốn dẫn đám người Hoàng Phủ Cẩn đi vào trong.
Sắc mặt Hoàng Phủ Cẩn trầm xuống, "Vị chưỡng quỹ này xin nhường đường, chúng ta đã tính tiền muốn rời đi."
Lúc trước đánh nhau ồn ào không thấy ông ta xuất hiện, hiện giờ lại vô cùng ân cần.
Hơn nữa, Tú Thủy phường có khách điểm lớn như thế, sao không có mấy tay gia đinh biết võ công, bình thường họ không bắt nạt người khác là tốt lắm rồi, vậy sao lại để cho mấy tên côn đồ đánh tiểu nhị của mình?
"Hai vị nhất định là nhị thiếu gia và tam tiểu thư của Thẩm gia, khí chất hiên ngang, mỹ mạo vô song như vậy, tất nhiên không phải nghi ngờ gì nữa." Khẩu khí của tên chưởng quỹ kia rất chắc chắn, cười tít mắt nhìn Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt, "Hai vị, tiểu nhân là ông chủ ở đây, tiểu nhân xin mời hai vị ở lại chơi một lúc, xin hai vị nể mặt."
Tô Mạt nhướn mày, thật sự là buồn cười, nếu nhị thiếu gia và tam tiểu thư của Thẩm gia thường xuyên đi ra ngoài, khoảng cách từ Ngân Châu đến Duy Dương rất xa sao?
Tú Thủy phường lại không biết?
Thế nhưng lại nhận nhầm bọn họ? E là trong đó có âm mưu gì đó.
"Thật xin lỗi, chúng ta không có hứng thú với Phi Vân cô nương, hơn nữa, mời ngài làm ơn đừng có chắn đường nữa, nếu không dù khách có dễ tính cũng sẽ nổi giận."
Tô Mạt không chút khách khí nói.
Lúc này người trong quán cũng vây lại, chắp tay hướng về phía bọn họ thi lễ, "A, thì ra là Thẩm gia nhị thiếu gia và tam tiểu thư, đã ngưỡng mộ từ lâu, tại hạ là Trương lão bản của cửa hàng lá trà trên đường."
"Tại hạ là Lý lão bản, mở tiệm vải."
"Tại hạ..."
Đám người cứ tự tiến cử mình, rất ồn ào, đều hận không thể kéo mấy người họ đến cửa hàng của mình nhìn xem, nghĩ được Thẩm gia ủng hộ.
Đôi mắt Hoàng Phủ Cẩn trầm xuống, nhìn mấy người mê đắm nhìn Tô Mạt, cố gắng nhìn rõ dung mạo của nàng qua tấm lụa mỏng, hắn hừ lạnh một tiếng, tùy ý phất tay một cái, "Tránh ra."
Mấy người đứng chắn trước mặt lập tức ngã lăn xuống đất, trên mặt không hiểu gì cả.
Hoàng Phủ Cẩn ôm vai Tô Mạt nghênh ngang đi ra ngoài.
Mấy người Lan Nhược đi sát theo sau, nối đuôi nhau đi ra ngoài.
Những người kia cuống quýt đứng dậy, cảm thấy mất mặt, sinh ra tức giận, nói: "Đây là tính tình gì chứ, cho dù là Thẩm lão gia tự mình phái tới, cũng phải cho chúng ta chút thể diện chứ. Thật sự là thế hệ sau không bằng thế hệ trước mà."
Mà ở tòa nhà đối diện, cũng là một quán trà, quy mô nhỏ hơn nhiều, hơn nữa chỉ bán trà và điểm tâm ăn vặt.
Chỗ cửa sổ lầu trên, vị tam công tử kia đang phe phẩy chiếc quạt trong tay, dương dương tự đắc mà cười.
Mấy người Tô Mạt dời khỏi trà lâu liền đi đến khách điểm lớn nhất Duy Dương nhưng cũng là bình thường nhất, Duyệt Lai khách điếm, không hề nổi bật.
Mấy người họ đặt bốn gian phòng thượng hạng, trước chuẩn bị nước ẩm để rửa mặt, sau đó bảo tiểu nhị mang một số món ăn lên phòng.
Sau khi ăn xong Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt ngồi cạnh cửa sổ trò chuyện, trong viện bóng cây rậm rạp, mấy cây trúc đào nở hoa rực rỡ, bên tường cũng đủ các loại cây, có phong lan, cỏ huyên và một số loại cây khác, loại nào cũng đang nở hoa rực rỡ.
"Mạt nhi, chắc hẳn bọn họ đã để mắt tới chúng ta rồi." Hoàng Phủ Cẩn tựa vào khung cửa sổ, chân phải duỗi thẳng, chân trái tùy ý buông xuôi, để Tô Mạt ngồi trên đù* của hắn.
Nếu không phải người tập võ, khinh công tốt, tư thế như vậy rất dễ bị ngã xuống.
Cho nên người khác đều nhịn không được nhìn hai người họ thêm vài lần, dù sao tuấn nam mỹ nữ đều hiếm thấy, hơn nữa hành động của hai người họ rất ái muội, còn ngồi ở cửa sổ của khách điếm, dù thế nào cũng khiến người khác cảm thấy không tầm thường.
Tô Mạt cười nhẹ, "Để mắt tới thì mới tốt, muốn thì cứ tới, nếu bọn họ không để mắt tới chúng ta, thì chúng ta còn phải mất công một phen đi tìm bọn họ."
Hiện giờ họ ở lại đây để tìm kiếm đám người kia, tìm thêm manh mối và chứng cứ, sau đó đến Ngân Châu tìm Thẩm gia, cùng Thẩm lão gia nói chuyện, xem ông ấy giải thích ra sao.
Tuy mùa hè nắng chói chang, nhưng ngoài trời đã là chạng vạng, bóng cây rạm rạp, hơn nữa nơi đây mưa nhiều, cây xanh mọc lên khắp nơi, không hề có cảm giác oi bức.
Tô Mạt câu được câu không nói chuyện với Hoàng Phủ Cẩn, nhanh chóng mệt mỏi, tựa vào lòng hắn ngủ mất.
Không biết ngủ bao lâu, đột nhiên nghe thấy tiếng đập cửa bên ngoài, còn có âm thanh la hét ầm ĩ.
Tô Mạt trở mình tỉnh dậy, bên giường xuất hiện một bóng người, Hoàng Phủ Cẩn trong chớp mắt xuất hiện, "Dậy rồi?"
Tô Mạt dụi dụi mắt, hắn liền đốt đèn lên.
Đặt bốn gian phòng thượng hạng, vậy mà hắn lại ở cùng phòng với nàng, thật sự là lãng phí mà.
Nàng oán hận bĩu môi nhìn hắn, Hoàng Phủ Cẩn cười cười, "Chắc là đã tìm tới đây."
Tô mạt vội vàng đứng dậy, Hoàng Phủ Cẩn đưa đồ nàng định thay tới đặt lên bàn, áo lụa màu xanh, bên dưới là váy dài màu vàng nhạt, tất cả đều làm từ chất liệu tốt nhất, thoáng khí mát mẻ.
Những thứ này vốn là do Lan Nhược chuẩn bị giúp nàng, ai ngờ hắn lại làm tốt như vậy, nghĩ đến một đại nam nhân như hắn xoắn xuýt phồi đồ cho nàng, nàng liền cảm thấy có chút buồn cười.
Tâm trạng vốn có chút căng thẳng cũng dần thả lỏng.
Đêm qua khi tựa vào lòng hắn ngủ, nàng đột nhiên nghĩ thông suốt, phụ thân mất, dù nàng có đau lòng thì ông ấy cũng không thể quay lại.
Nàng đau khổ, ngược lại phải xin lỗi phụ thân.
Nàng nên nghĩ thông sớm hơn, làm tốt chuyện cần làm là được.
Cho dù muốn báo thù cho cha, cũng không cần cả ngày phải chìm trong thù hận, hối hận, như vậy không tốt cho chính bản thân mình, cũng liên lụy tới người thân bên cạnh, khiến họ phải lo lắng, khó chịu theo.
Nàng trốn sau bức bình phong thay đổi y phục, sau đó đi ra, cười tít mắt hỏi hắn, "Cẩn ca ca, đây là quần áo mới làm, huynh xem có được hay không?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc