Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 604

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Hắn vừa lên bờ, lập tức có người tiến đến, nhanh chóng báo cáo tin tức.
"Lão đại, tiểu thư đang ở Tú Thủy phường dùng trà."
Nam nhân gật đầu, hắn nhanh chóng đi vào một con hẻm nhỏ, rồi lại nhanh chóng đi ra, y phục trên người chỉ là loại vải đay thông thường, dáng người cao ngất, diện mạo tuấn tú, đi nhanh về phía Tú Thủy phường nằm ở phía đông Duy Dương.
Tú Thủy phường là trà lâu nổi tiếng ở đây, ngoài bán các loại điểm tâm, còn có nghe ca thưởng múa, có nhiều phương pháp lấy lòng khách nhân, nếu đi lên tầng bốn, còn có thể ngắm nhìn cửa thành và tường thành, tầm nhìn cực kỳ rộng.
Nơi này là nơi mà người bản địa hay khách bên ngoài đều muốn lưu lại.
Ở lầu dưới, ở gần cửa sổ của đại sảnh lầu hai, Lan Nhược mặc sa y đang đứng tựa vào cửa sổ, thấy nàng hắn liền nâng tay vẫy, nàng liền bảo hắn đi lên.
Hắn đi vào chào tiểu nhị một tiếng, lập tức lên lầu, thấy Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn đang ngồi cạnh cửa sổ, Lưu Vân và Lưu Hỏa cũng ngồi cùng bàn.
Thấy hắn tới, Lan Nhược lập tức nhỏ tiếng thông báo với Tô Mạt, lại kêu hắn đi tới.
Hắn đi đến gầ, Tô Mạt cười nói: "A Lý, ngồi xuống đi."
A Lý nào dám ngồi xuống, đây cũng không phải diễn trò, tôi tớ đi theo vương gia đâu dám ngồi cùng bàn với chủ tử.
Nhìn hắn đứng ở đó, Tô Mạt hận không thể cho hắn một cước, "Ngươi không ngồi, cứ đứng như vậy dễ bị người khác để ý."
Trên bàn đều là tuấn nam mỹ nữ, đứng đầu là một đôi nam nữ, bởi vì khí chất của nam tử đó vô cùng mạnh mẽ, người ngoài không dám nhìn nhiều.
Chỉ bằng mấy người hầu, hai nam hai nữ, cũng đều là nhân vật hiếm thấy, nam nhân cao ngất tuấn tú, nữ tử xinh đẹp.
Hiện tại cũng chỉ là quần áo nam nhân bình thường, tuy nhiên không nói đến diện mạo, chỉ riêng khí chất cũng đủ kinh người rồi.
Vốn là Tô Mạt cảm thấy A Lý bề bộn nhiều công việc, bề ngoài cũng không chói mắt, làm công tác tình báo rất tốt, ném vào trong đám người không ai nhìn tới.
Nhưng chuyến đi lần này, nàng phát hiện ra chuyện không phải như vậy, A Lý lớn lên thật sự rất thu hút ánh nhìn, tuy rằng toàn thân chỉ là quần áo phổ thông bình thường, nhưng lại toát lên vẻ khiêm tốn, càng khiến người khác thêm tò mò.
Mấy bàn xung quanh đều nhìn về phía bọn họ bàn tán, còn kèm theo tiếng cười khanh khách, thậm chí là thanh âm bàn luận.
Dù bọn họ đã đè thấp giọng nói, nhưng mấy người trên bàn đều nghe rõ.
Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn không tỏ vẻ gì, Lưu Hỏa và Lan Như sắp nghe không nổi nữa, những người đó lại đoán bọn họ là tiểu thư hay thiếu gia gì đó của Thẩm gia.
Cũng không nhìn kỹ mà dám nói, khí chất của vương gia giống với thiếu gia nhà thương nhân sao?
Lưu Hỏa trừng mắt nhìn mấy người đó, liếc mắt ra hiệu với Lan Như, tay ra ám hiệu, Lan Như hiểu ý, lặng lẽ nhìn thoáng qua Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn.
Tô Mạt đang bàn chuyện với A Lý, không để ý tới bọn họ, nàng liền gật đầu, cười trộm.
Hai người hất tay lên nhưng không có cái gì, sau đó giống như không có việc gì tiếp tục dùng trà, cách đó không xa liền một trận ầm ĩ, mọi người kinh hô, sau đó bối rối từ dưới đất đứng dậy.
"Tiểu nhị, ghế này bị làm sao vậy? Sao tự dưng lại bị hỏng thế này?"
Hơn nữa đồng thời bốn người họ cùng ngã xuống đất, thật sự là gặp quỷ rồi.
Mà tiểu nhị bên kia cũng giật mình, trong lòng còn muốn bắt đền đám người đó ít tiền, kết quả lại bị phản công trước.
Hắn ngẩn ra vội vàng giải thích, lại tiến lên hầu hạ, phủi quần áo cho bọn họ.
Sàn nhà được lau vô cùng sạch sẽ, Duy Dương mưa nhiều, mặt đất cũng rất sạch sẽ, cho nên dù ngồi dưới đất cũng không dính bụi vào người.
Chẳng qua là bất ngờ ngã xuống, thật sự khiến người ta bối rối, nhất là khi đang cao hứng.
Cho nên vài người không chịu thỏa hiệp, bắt tiểu nhị gọi chưỡng quỹ ra đền bù.
Lưu Hỏa cùng Lan Như cười suýt phun trà trong miệng ra, Lan Nhược hung hăng trừng mắt nhìn họ vài lần.
Tô Mạt bàn bạc xong với A Lý nói: "Các ngươi chỉ cần chú ý quan sát động tĩnh của bọn họ, đừng bứt dây động rừng, chủ yếu là xem họ liên lạc với người nào, nhất là người của Thẩm gia."
A Lý trả lời, nói: "Hai ngày tới chỉ sợ tiểu thư sẽ gặp Tam công tử của Thâm gia tới quấy rầy, hơn nữa thuộc hạ hoài nghi có người cố ý sắp đặt."
Hắn kể lại chuyện trên bến thuyền, thuyền của Tam công tử va chạm với một thuyền khác, có một bạch y nhân đi ra từ thuyền kia.
Tô Mạt nhăn mày, cười cười, "Xem ra càng ngày càng có chuyện hay. Các ngươi không cần để ý chuyện này, cứ theo kế hoạch mà làm."
A Lý cáo từ đứng dậy, đi ngang qua bàn mà mấy người đang cãi nhau cùng tiểu nhị kia, đột nhiên có một người đẩy mạnh tiểu nhị, đúng lúc ngã về phía của hắn.
A Lý theo bản năng đưa tay ngăn lại, đỡ lấy tiểu nhị, cũng không nói gì thêm, liền bước đi.
Ai biết tiểu nhị lại kéo hắn lại, trốn sau lưng hắn, mấy người đang giơ nắm đấm đánh người thấy hắn liền có chút kiêng kị.
Dù sao đây cũng có thể là người của Thẩm gia, bọn họ liền do dự không dám ra tay, có một người tươi cười nịnh nọt nói: "Vị tiên sinh này, ngài cứ tự nhiên, đừng để ý đến thằng nhóc con kia."
Tên tiểu nhị kia sợ bị đánh, kéo tay A Lý không chịu buông ra, nhìn bộ dáng đáng thương của hắn, trong mắt hiện lên vẻ cầu xin, cước bộ của A Lý dừng lại một chút, nhưng cũng không có ý định can thiệp vào, dù sao tiểu thư và thiếu gia đều đang ở đây, đâu đến phiên hắn chứ.
Hắn rút ống tay áo của mình lại, không nói câu gì, nhanh chóng rời đi, nhanh đến mức khiến người khác bất khả tư nghị.
Tên tiểu nhị kia ngẩn người không phòng bị, liền bị mấy người kia đấm đá, đánh cho hắn gào khóc xin tha.
Những người uống trà bên cạnh đều biết mấy người kia làm bá chủ một vùng gần đây, ngoài xem náo nhiệt mọi người đều làm như không nhìn thấy.
Lưu Hỏa vừa thấy liền có chút tức giận, muốn giáo huấn bốn người kia một chút, Tô Mạt lại liếc mắt nhìn hắn một cái, hắn đành nhìn xuống.
Lưu Hỏa nắm lấy ly trà nghe tên tiểu nhị kia khóc lóc xin tha thứ, vậy mà mấy tên kia không đồng ý tha cho hắn, lại còn lôi hắn đi, Lưu Hỏa nhìn Lưu Vân, dưới gầm bàn cấu tay Lưu Vân một cái.
Lưu Vân ho khan một tiếng, giả vờ dùng trà, thấp giọng nói với Lưu Hỏa, "Ngu ngốc, xảy ra chuyện như vậy mà chưởng quỹ không xuất hiện, tất nhiên là có điểm kỳ quái, ngươi kích động như vậy làm gì?"
Lưu Hỏa há miệng thở dốc, nghĩ lại quả thật đúng là như vậy, không khỏi có chút ngượng ngùng.
Lan Như làm mặt quỷ với hắn, cười nhạo hắn gây ra chuyện lại còn kích động.
Tô Mạt nghe thấy tiểu nhị kia kêu như quỷ, đứng dậy gọi người tính tiền, lúc này lập tức có một tiểu nhị khác xuất hiện, tươi cười rạng rỡ, thần thái phấn khởi, "Mấy vị mới tới, có muốn đến xem Phi Vân cô nương khiêu vũ hay không? Phi Vân cô nương là vũ cơ số một số hai của thành Duy Dương này đó. Tất cả mọi người đều nói, đến thành Duy Dương mà không đến xem Phi Vân cô nương thì đúng là uống phí chuyến đi."
Nhìn bộ dạng nói mãi không ngừng của hắn, thật sự khiến người khác liên tưởng ra rằng nếu ngươi không nghe lời của ta, ngươi liền là tên nhà quê không biết tốt xấu, ngươi là đồ không biết xấu hổ.
Tô Mạt ghét nhất là cách thức quấy rầy đẩy mạnh tiêu thụ này, vốn nghĩ rằng Tú Thủy phường có thể lăn lộn ở Duy Dương lâu như vậy, cũng nên có chút kiến thức mới đúng, không ngờ tới lại như thế này.
Hơn nữa tiểu nhị này nhìn Hoàng Phủ Cẩn với ánh mắt hận không thể trực tiếp kéo hắn đi tới chỗ Phi Vân cô nương gì đó, thật sự là khiến nàng có chút không chịu được.
"Thực xin lỗi, chúng ta không có hứng thú với ca vũ." Lan Nhược lạnh lùng cắt ngang lời của hắn, bảo hắn nhanh chóng tính tiền.
Tên tiểu nhị kia mặc kệ đồng bọn của mình bị mấy tên ác bá kia đánh đập cũng không quản người khác xem náo nhiệt hay chưỡng quỹ của mình sao không xuất hiện, ngược lại chỉ một lòng một dạ kiếm lời từ mấy người Tô Mạt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc