Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 603

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tô Mạt tỏ vẻ không hiểu, cười cười nhìn hắn, làm nũng một chút, chu đôi môi hồng nhuận ra, "Cẩn ca ca, muội nhớ đến lần huynh dẫn muội đến phía Bắc, phương hướng không giống nhau, tâm tình cũng không giống nhau rồi."
Đôi mắt Hoàng Phủ Cẩn hơi nheo lại, "Có chỗ nào không giống?"
Hắn chỉ thuận miệng hỏi, khác nhau chỗ nào bọn họ biết rất rõ.
Tô Mạt cười nhẹ, "Muội đã trưởng thành rồi!"
Ngữ điệu cực kỳ tự hào, xác định nàng đã trưởng thành rồi, đã xinh đẹp đến mức không gì sánh nổi, có thể khiến cho nam nhân bên ngoài thèm nhỏ dãi rồi.
Đôi mắt của Hoàng Phủ Cẩn tối lại, áp chế cảm giác không vui lại, liếc mắt nhìn về phía mấy tên đăng đồ tử ở thuyền bên cạnh, vậy mà vẫn còn nhìn về phía bên này, hắn hừ lạnh, Pu'ng tay vài phát, vài chỉ phong bắn ra.
Với nội lực hiện giờ của hắn, chẳng qua chỉ cách có mấy trượng, mấy nam tử trẻ tuổi kia lập tức cảm thấy điểm khác lạ, có người đau mắt, có người lại cảm thấy tay mất cảm giác, còn có người suýt rơi xuống sông, nhìn có vẻ rất chật vật.
Hoàng Phủ Cẩn hừ một tiếng, "Cho bọn họ chút giáo huấn, tránh cho không biết để mắt ở chỗ nào cho tốt."
Tô Mạt cười khanh khách, ôm lấy cổ của hắn, cả người treo trên người của hắn, "Muội như thế này rồi, huynh vẫn còn ghen sao?"
Hoàng Phủ Cẩn ôm nàng đi vào khoang thuyền, "Huynh có ghen sao?"
Mấy người Lưu Vân ở bên cạnh làm bộ như không nhìn thấy gì, chờ bọn họ đi vào trong, hai mắt Lưu Hỏa liền tỏa ra tia bát quái, lôi kéo Lan Như thì thầm nói chuyện phiếm.
Lan Nhược trợn tròn mắt nhìn hắn, "Đồ nam nhân miệng dài như đàn bà."
Lưu Hỏa hừ một tiếng, "Nếu miệng dài sao ngươi không dùng?" Khó tính muốn ૮ɦếƭ đi được.
Lưu Vân thấy sắc mặt Lan Nhược càng thêm lạnh lùng, vội vàng lên tiếng hòa giải, Lan Như cũng cười rộ lên, "Không cho ngươi chọc tỷ tỷ ta tức giận, cẩn thận chúng ta đánh ngươi bây giờ."
Lưu Vân liền sai Lưu Hỏa đi, "Đến bảo nhà thuyền cập bến, chuẩn bị một chút, chúng ta lên bờ, ở lại mấy ngày."
Lưu Hỏa vui vẻ vỗ tay một cái, "Tốt, cuối cùng cũng được lên bờ ổn định chỗ ăn ngủ, hai ngày nay cứ lắc lư mãi, thật mệt mỏi quá."
Lan Như hiếu kỳ nói: "Vì sao? Đâu có mệt mỏi gì đâu?"
Lưu Vân cười nói: "Hắn có chút say thuyền, lại sợ dọa đến người khác, lúc nào cũng phải ôm lấy cột thuyền, không mệt mỏi mới là lạ."
Lan Như che miệng cười rộ lên, "Có chút không ngờ tới."
Lưu Hỏa bất mãn nói: "Chẳng qua chỉ là say thuyền, có cái gì mà buồn cười, ta cũng không giống đàn bà nôn ra."
Lan Nhược đưa mắt nhìn hắn, "Sắc mặt ngươi trắng bệch có thể đi so với Bạch vô thường rồi."
Cửa thuyền mở ra, Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Mạt đi ra, phân phó chuẩn bị lên bờ.
Khiến cho bọn họ ngạc nhiên là trên đầu Tô Mạt lại đội mũ che, hơn nữa nàng muốn bỏ ra nhưng lại không thể bỏ được.
Lưu Hỏa kinh ngạc nói: "Tiểu thư, người cũng sợ phơi nắng rồi sao? Không phải tiểu thư được mọi người nói là dù phơi nắng cũng không thể đen sao?"
Làn da của Tô Mạt trắng nõn, hơn nữa Hồ Tú Hồng cùng sư muội chế tạo mấy loại phấn chăm sóc da, dù có phơi nắng mấy ngày liên tục, cũng chỉ khiến hai má đỏ hơn, qua một thời gian, lại trở về vẻ ban đầu.
Điều này khiến không ít cả nam nhân và nữ nhân ghen tỵ.
Nhất là Lưu Hỏa, hắn vẫn luôn ngại mình không đủ trắng.
Lan Nhược lườm hắn, dẫn đầu xách quần áo rời thuyền, Lan Như lập tức đi theo sau.
Từ khi trở lại bên cạnh tiểu thư, nàng gần như không rời khỏi tỷ tỷ của mình một tấc nào, đã thành cái đuôi của Lan Nhược.
Tô Mạt có lòng tốt ném tới cho bọn họ kem chống nắng mà Hồ Tú Hồng và Thủy Muội tự mình chuẩn bị, Lan Nhược và Lưu Vân không cần dùng, Lan Nhu tò mò, Lưu Hỏa lập tức nhận lấy.
"Đa tạ tiểu thư." Hắn cười hắc hắc, liền đuổi theo Lan Như.
Lưu Vân còn ở lại dặn dò nhà thuyền một chút, ở trên thuyền lưu lại ám hiện cho A Lý, sau đó đi theo Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt rời thuyền.
Bọn họ cập bến lên bờ, mấy vị công tử trên chiếc thuyền kia cũng nhịn không được mà cũng đòi thuyền cập bờ.
Vị công tử kia nhướn đôi mày đẹp lên, môi mỏng nhợt nhạt gợi lên một chút, nâng chén ngọc trên bàn lên, chậm rãi nói, giọng nói có chút miễn cưỡng, "Chẳng qua chỉ là một tiểu nha đầu miệng còn hơi sữa, các ngươi kích động như thế làm gì?"
"Tiểu nha đầu? Tam công tử, người không lại gần xem, tiểu nha đàu xinh đẹp như thế ta chưa thấy qua bao giờ đâu."
Tam công tử kia nở nụ cười, mị hoặc điên đảo chúng sinh, hắn giơ tay lên, mở ra chiếc quạt ngà voi, nhẹ nhàng mà quạt, "Bản công tử không có hứng thú với tiểu nha đầu."
Tiểu nha đầu ở nhà kia cũng đủ khiến người khác đau đầu rồi, thật sự không có hảo cảm.
Mọi người thấy hắn không muốn cập bờ, nhất thời vội vàng, còn muốn nói thêm gì đó.
Có người nói: "Đại công tử và nhị công tử không phải nói là muốn ngài đi làm quen nhiều sao? Ở Duy Dương có nhiều cửa hàng nổi tiếng đó."
Tam công tử hừ một tiếng, đôi mắt đào hoa liếc ngang một cái, nói: "Có nhiều cửa hàng còn muốn ta xem sao? Đừng xem bản công tử giống như cá ngươi, ta a... vẫn say mê mỹ nhân hơn!"
Hắn phe phẩy quạt giấy trong tay, "Bảo nhà thuyền nhanh chóng tiến về phía trước, ta muốn đi thăm hỏi Tiêm Nguyệt cô nương."
Vừa nghe thấy Tiêm Nguyệt cô nương tài nghệ vô song, có mấy người cũng động lòng, tuy không chiếm được mỹ nhân, nhưng có thể nhìn cho đã con mắt cũng là tốt rồi.
Có người hô bảo nhà thuyền tăng hết tốc độ về phía trước, kết quả thuyền bên cạnh vì muốn lên bờ, nên chuyển hướng sang, ai ngờ thuyền sau đâm thẳng lên, "Ầm" một tiếng, hai thuyền ***ng vào nhau, khiến thân thuyền chao đảo liên tục, bọt nước văng khắp nơi.
Trong khoang thuyền, mọi người ngã trái ngã phải, tức giận đến mức mở miệng mắng chửi người.
Chỉ có Tam công tử vẫn tiêu sái phe phẩy quạt như cũ, khóe miệng khẽ nở nụ cười, đôi mắt đào hoa cực kỳ quyến rũ người chợt lóe sáng.
"Xem ra vị tiểu nương tử kia thật tâm muốn lưu bản công tử lại, được, bản công tử đồng ý." Hắn đứng dậy phất vạt áo, "Lên bờ!"
Bên ngoài người lái đò đang cãi nhau cùng người bên thuyền vừa va chạm, không ai nhường ai.
Tam công tử chẳng muốn để ý đến những chuyện này, hắn tự cho là ánh mắt của hắn chỉ dùng để nhìn mỹ nhân, tuyệt đối không nhìn mấy thứ ô uế.
"Bốp" một tiếng, hắn khép quạt lại, vươn người nhảy lên, tư thế phiêu dật phi thân lên, mũi chân tựa lên vai vài người, liên tiếp vài cái, tiêu sái nhảy lên bờ.
Mọi người đứng vây xem liên trầm trồ khen ngợi, "Hảo công phu."
Chỉ tiếc là mấy tên tùy tùng của hắn võ công không cao như vậy, một đám vội vàng chen lách trong đám người, chen lấn đuổi theo.
Mà theo sau bọn họ, từ trên thuyền một nam tử trẻ tuổi mặc áo choàng đen nhanh chóng đi ra, dung mạo của hắn tinh xảo như được khắc ra từ ngọc, cười nhìn theo hướng Tam công tử rời đi, tiện tay kéo áo choàng đen bên ngoài xuống, để lộ ra một thân y phục trắng như tuyết.
Gió sông thổi qua khẽ cuốn theo vạt áo của hắn, bay phất phơi, tóc đen, áo trắng, khiến hắn giống như tiên giáng trần, tuấn tú phi phàm.
Người xung quanh đều nán lại, cũng không thèm cãi nhau nữa.
Hắn mỉm cười, lập tức vươn người nhảy lên, nhưng là trực tiếp chạy trên mặt nước, trực tiếp dẫm lên mặt nước lên bờ.
Tư thế uyển chuyển, giống như một con thiên nga trắng, mọi người xung quang trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn.
Giữa đám người chèo thuyền đang cãi nhau, một người ăn mặc gọn gàng , dáng người cao ngất, hắn nhìn theo hướng nam nhân kia rời đi, vén nón đội trên đầu lên, ném lại một câu rồi cũng nhanh chóng đi lên bờ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc