Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 602

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

"Trước đây, ta không đồng ý cho mẫu thân của con nhập vào gia phả Tô gia, sau đó bị bà ấy làm cho cảm động, bởi vì bà ấy cũng bị vương...nữ nhân độc ác kia làm hại, nhân lúc ta không có ở đây, đã ra tay hại ૮ɦếƭ mẫu thân của con. Sau đó ta mới biết được, người trợ giúp cho nữ nhân kia là tiên đế, ông ta không chấp nhận được việc mẫu thân và phụ thân con ở bên nhau..."
"Tên nam nhân vô sỉ kia..."
Bản thân không có được tình yêu, liền không cho phép người khác có được hạnh phúc."
"Sau khi mẫu thân con mất, phụ thân con gần như phát điên, vài lần định đi theo bà ấy... Về sau tiên đế đến đây ban chiếu chỉ, ông ấy liền nguyện trung thành với tiên đế vì đã có ơn tri ngộ. Ai ngờ...ha ha, thật ra chỉ là một âm mưu, trở thành trò cười mà thôi."
Lão phu nhân lâm vào hồi ức, tự mình lầm bầm, nhưng Tô Mạt nghe vẫn hiểu.
Lão phu nhân tiếp tục nói: "Phụ thân con không chỉ một lần lộ ra vẻ chán đời, ta không muốn mất đi ông ấy, liên tục dùng nữ nhi để giữ ông ấy lại, nhất là con gái của ông ấy và Doanh Nhi..."
Đó cũng là lý do vì sao trước đây Tô Nhân Vũ rất thích Tô Mạt, nhưng vẫn nguyện ý vì Tô Hinh Nhi mà hết lần này đến lần khác làm tổn thương nàng.
Tất cả dựa vào tình yêu mà ông dành cho Cố Doanh Nhi.
"Sau khi con vào cung, phụ thân con quay về nhà, ở trong phòng đau khổ cả một đêm, đau khổ vì không bảo vệ được con."
"Về sau con được khôi phục tự do, ông ấy từng nói với ta, không còn vướng bận gì nữa, chỉ muốn đưa chúng ta đến một nơi an toàn, còn nói chỉ cần con có Tề vương điện hạ, tất cả chúng ta có chỗ dựa vững chắc, trọng trách của ông ấy cũng đã đặt xuống được."
"Mấy ngày nay hằng đêm, ta vẫn mơ thấy phụ thân con, ông ấy báo mộng cho ta, nói rằng ông ấy rất vui vẻ, đã được ở cùng một chỗ với mẫu thân của con."
"Tuy rằng ông ấy ăn mặc rất kỳ lạ, Doanh Nhi cũng kỳ lạ, mặc váy nhưng không giống váy bình thường, lại lộ ra cánh tay và chân, thật là tục..Nhưng có khả năng ở thế giới bên kia là như vậy? Biết đâu Doanh Nhi thật sự không uống canh Mạnh bà, là vì chờ ông ấy?"
"Bọn họ còn hỏi về con, nói rằng con không cần đau khổ, càng không nên vì cái ૮ɦếƭ của ông ấy mà tự trách. Những chuyện báo thù, nếu nuốt không trôi thì có thể đi điều tra, nếu địch nhân quá mạnh, liền quay về. Phụ thân và mẫu thân của con đều không hy vọng con xảy ra bất cứ chuyện gì. Phụ thân con nói, chuyện ngoài ý muốn của ông ấy, cũng là ông ấy tự nguyện, cho nên con không cần tự trách mình, càng không nên đau lòng...Ông ấy nói...Ông ấy rất vui vẻ..."
Lão phu nhân giống như rơi nói mê, tự thì thào, nói nhiều như vậy, hình như bà cũng mệt mỏi, mở mắt ra.
Lão phu nhân nhìn Tô Mạt đang quỳ, nhẹ nhàng nói: "Nha đầu, con đứng dậy đi. Có lẽ phụ thân con chỉ là đi đến một thế giới khác."
Tô Mạt sớm đã lệ rơi đầy mặt, nàng chưa một lần mơ thấy phụ thân và mẫu thân, vì sao lại vậy chứ?"
Lão phu nhân nắm lấy tay nàng, kéo nàng lại gần, cẩn thận nhìn nàng, "Bởi vì con xuất hiện, bà nội cảm thấy mấy năm tuổi già nay rất hạnh phúc. Nha đầu, cảm ơn con."
Tô Mạt nhào vào lòng bà, "Bà nội, người không nên nói như vậy, là bà nội đã cho con một gia đình."
"Điện hạ là một nam nhân tốt, đáng để phó thác cả đời, về sau muốn sống chung với nhau được tốt, thì con không nên giận dỗi. Gặp chuyện gì, cũng nên nói rõ với người, đừng nóng vội mà định tội ngay. Nam nhân ưu tú như người, có biết bao nữ nhân mơ ước đến, nếu như con cho người nhiều niềm tin, sẽ khiến người có thêm tình cảm với con."
Có đôi khi chính là do nữ nhân đẩy người nam nhân của mình đi.
Tô Mạt gật đầu, khóc không thành tiếng.
Lão phu nhân đưa tay lau nước mắt cho nàng, cười nói, "Được rồi, trở về nghỉ ngơi đi, sáng mai phải lên đường sớm, nếu đã quyết định đi, thì đừng dễ dàng quay đầu, không đạt được mục tiêu thề không bỏ qua, mới đúng là tính cách của Mạt nhi."
Hai mắt của Tô Mạt đẫm lệ, không nhìn rõ được gì, chỉ có thể ở trong lòng bà mà gật đầu.
Sáng sớm ngày hôm sau, đám người Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn lên đường, cả nhà gần như cả đêm không ngủ tiễn đưa bọn họ.
Mấy nữ hài Tô Nhu Nhi, Tô Hinh Nhi đều rơi lệ, Tô Mạt sợ tỷ tỷ khóc nhiều dẫn tới hại thân thể, liền để Tô Hinh Nhi cùng nàng quay về nghỉ ngơi.
Kim Kết và Thủy Muội muốn đi theo nàng, lại sợ vướng chân, xoắn xuýt lưu luyến không rời.
Tô Việt và Tần Nguyên Quân đưa bọn họ ra khỏi thành.
Tô Việt đưa cho Hoàng Phủ Cẩn một ly rượu, "Điện hạ, chúng ta đem Mạt nhi giao cho huynh."
Hoàng Phủ Cẩn đón lấy ly rượu, một hơi uống cạn, cười nói: "Tô huynh yên tâm."
Tần Nguyên Quân lại rót cho hắn một chén, Tô Việt liền nói lời tạm biệt với Tô Mạt.
"Mạt nhi, muội yên tâm, huynh sẽ chăm sóc tốt cho bà nội và mọi người."
Hứa hẹn của nam nhân nặng ngàn vàng, Tô Mạt hiểu ý của hắn, hắn chắc chắn sẽ không bị Lâm di nương làm ảnh hưởng, chắc chắn sẽ không gây điều bất lợi với tỷ muội.
Nàng cười cười, ôm lấy Tô Việt, "Nhị ca, sớm lập gia đình đi, Hoa tỷ tỷ là một cô gái tốt."
Có thể đi theo hắn tới Trữ Châu xa lạ, ngoài trừ tình yêu thì còn gì khác?
Tô Việt đỏ mặt, ngượng ngùng sờ mũi, có chút xấu hổ.
Nhân sinh là vô số lần tiễn đưa, mỗi lần nói hẹn gặp lại coi như là một cột mốc đánh dấu.
Mấy người Tô Mạt xoay người lên ngựa, rời đi.
Mùa hè nước lên thuyền lên, mấy người họ cưỡi ngựa tới bến tàu, liền thuê thuyền xuôi năm, mấy ngày liền tới Duy Dương.
Duy Dương là nơi tập kết hàng của phương nam, dòng người nhộn nhịp, cửa hàng san sát nhau.
Trên đường ngoài người buôn bán, nam nhân đi dạo, còn có không ít nữ nhân.
Phong tục của người dân ở đây xem ra vô cùng cởi mở.
Trên đường đi Hoàng Phủ Cẩn luôn quan tâm tới Tô Mạt, dù trong lúc đi thuyền thức ăn không được phong phú, hắn cũng có thể sai người kiếm được rau xanh và thịt gà, thịt vịt, phương nam nhiều cá, lại càng tiện hơn.
Cho nên tuy rằng đi đường vội vàng, nhưng Tô Mạt không phải chịu khổ, so với thời tiết mùa đông giá rét của phương bắc càng đi xuôi xuống thời tiết càng thoải mái hơn nhiều.
Qua Duy Dương sẽ đến Ngân Châu, nhưng phải đi thuyền mười ngày liên tục.
Chỉ là đường thủy thuyền quan thuyền tư rất tấp nập, lui tới đông đúc, tốc độ không nhanh được.
Hoàng Phủ Cẩn nhìn Tô Mạt đang tựa người vào mạn thuyền nhìn bọt nước văng lên, đi đến sau lưng nàng nói: "Mạt Nhi, chúng ta cho thuyền cập bến Duy Dương đi xem xét thử xem."
Toàn bộ Giang Nam, xung quanh đều là sinh ý của Thẩm gia hoặc người trong tộc của Thẩm gia, cũng có thể tìm ra chút dấu vết.
Tô Mạt hơi híp mắt, đôi mắt đen láy mênh ௱ôЛƓ như nước, tuy rằng trưởng thành không có được vẻ đẹp khiến người khác kinh ngạc, nhưng vẻ đẹp tự nhiên lại kiều diễm này cũng khiến người khác không thể rời mắt.
Cùng đi thuyền trên sông, đầu thuyền bên kia có mấy nam tử trẻ tuổi đang đứng nói chuyện, một người quay lại nhìn Tô Mạt không dời mắt, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, người bên cạnh nói gì hắn cũng không đáp lại, mấy người còn lại nhìn theo ánh mắt của hắn, liền thấy một nữ hài tử có dung mạo tinh xảo không tỳ vết, đang tựa vào mép thuyền mà ngẩn người.
Thật giống như hoa sen nở rộ trong sương mù, vẻ thanh thuần ngây thơ không nói nên lời.
Khoảng cách giữa hai thuyền cũng không quá xa, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy như vậy là quá xa, không đủ để nhìn kỹ, làn da kia chắc chắn vô cùng mịn màng, khiến người khác không kìm lòng được muốn chạm vào, thử xem có đúng với suy nghĩ của mình không.
Nhưng là bọn họ không có nhìn thấy vị nam tử tuấn mỹ phi phàm sau lưng nàng, mãi cho đến khi cảm giác được ánh mặt trời chói mắt như bị mây dày che mất, lạnh buốt, có người lẩm bẩm nói: "Trời sắp mưa sao?"
Hoàng Phủ Cẩn đơn giản ôm lấy vai Tô Mạt, công khai thể hiện quyền sở hữu của hắn, bất mãn than thở nói: "Trời nóng như vậy, Mạt nhi nên mang mũ che thì tốt hơn."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc