Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 600

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Quan trọng là mở cửa hàng.
May mắn là khi ở kinh thành Tô Mạt đã sớm mở rộng chi nhánh ra nhiều nơi, ở Trữ Châu cũng đã có chuẩn bị trước, đường đi, cửa hàng đều đã chọn được, hiên giờ Tô Việt trở về đây, chủ yếu là tiếp quản, thêm một số hàng hóa mới, đề ra quy định phù hợp với quy củ, thói quen của hắn, như là phòng thu chi, tiền công, nhập hàng, xuất hàng.
Ngoài cửa hàng, cũng cần phải mở rộng các cửa hàng có liên quan khác, tự chủ về nguyên liệu sẽ không bị người khác cản trở.
Những việc đó khiến Tô Việt và Tần Nguyên Quân cùng mấy vị chưởng quỹ và quản sự đều bận rộn.
May mà ở kinh thành bọn họ đã bồi dưỡng được không ít chưởng quỹ và quản sự, phòng thu chi được huấn luyện bài bản, sẽ không có chút sai sót nào.
Mà trong cửa hàng còn có đám người Tô Nhu Nhi, Tô Hinh Nhi, Kim Kết, Hoa Ngọc La giúp đỡ, khi ở kinh thành bọn họ cũng đã quen thuộc với kiểu cửa hàng như vậy, cho nên hiện giờ ngựa quen đường cũ, có thể giúp đỡ rất nhiều.
Trừ mấy ngày nay Tô Mạt trở về, bình thường mọi người đều rất bận rộn, gần như chân không chạm đất.
Ngay cả Tô Mạt quay về, Tô Việt cũng không dám thả lòng, ngày nào cũng đi sớm về trễ, vừa đi vào cửa, người hầu đứng bên cạnh lặng lẽ tiến lên nói: "Nhị gia, Lâm di nương ở trong phòng chờ ngài."
Tô Việt ừ một tiếng, có chút không muốn đi vào, Lâm di nương càng ngày càng quá phận, nhưng mà dù sau cũng là mẹ ruột của hắn, hắn không thể làm gì được.
Hắn suy nghĩ một lát rồi gọi người hầu kia lại, "Ngươi đi vào nói với di nương, ta đến thỉnh an lão phu nhân trước đa."
Hơn nữa vài ngày nữa Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn sẽ rời khỏi Trữ Châu, lần thứ hai xuôi nam, hắn muốn nhanh chóng đưa một số sổ sách chỉnh lý xong cho Tô Mạt xem, sau đó hắn muốn tới Lai Châu để khảo sát thêm.
Nếu Mạt nhi đã giao tất cả lại cho hắn, hắn tất nhiên muốn nghĩ cách để phát triển nó.
"Việt nhi." Hắn vừa định bước đi, Lâm di nương đã đuổi tới, "Con đi đâu vậy, nương có chuyện muốn nói với con."
Tô Việt bất đắc dĩ xoay người lại, "Di nương có chuyện gì thì để mai nói đi."
Lâm di nương hừ một tiếng, "Ngày mau, ngày mai ta có thể gặp con sao? Ngày nào con cũng vội vàng đến mức chân không chạm đất, con bận rộn như vậy, người khác có thông cảm cho sự vất cả đấy không?"
Tô Việt sầm mắt xuống, "Di nương muốn nói gì, ai không thông cảm cho ta, không chỉ mình ta, tất cả mọi người đều rất bận rộn."
Lâm di nương lạnh lùng nói: "Bận rộn? Ta thấy họ rảnh rỗi thì có."
Tô Việt nghe bà nói không hay, sợ Hoàng Phủ Cẩn ở viện bê
Hắn hạ giọng nói: "Di nương nghe ai nói như vậy, sao lại nói những lời như thế, nếu để người khác nghe được sẽ không tốt."
Lâm di nương nổi giận: "Con còn sợ người khác nghe thấy? Cả ngày con đều bận rộn, có nghĩ đến ta không? Ta không dễ dàng gì chịu được đến ngày hôm nay, tiền đồ tương lai của con rộng lớn như vậy, bọn họ không thèm nói tới thân phận của ta thôi, nhưng sao có thể để con tiện nhân Hỉ Thước kia dẫm lên đầu của ta? Chẳng lẽ để nàng ta quản lý cái nhà này thì vẻ vang hơn ta làm sao?"
Tô Việt càng nghe bà nói càng không chịu được, có chút tức giận nói: "Di nương nói như thế nếu để lão phu nhân biết sẽ trách tội người, con không cãi lại được."
Lâm di nương vừa nghe thấy vậy, liền ôm mặt khóc, "Ngươi chỉ biết bám lấy bọn họ, ngươi có nhớ đến nương của ngươi không? Ngươi không nâng địa vị của ta lên, ta cũng không nói gì, thế mà cũng không nói giúp ta được một câu? Hiện giờ ngươi đã là đương gia, Hỉ Thước chẳng qua cũng chỉ là nha hoàn, vậy mà muốn nhúng tay vào việc bên trong, ngươi cũng nên nói một câu, để ta quản lý mới đúng chứ."
Tô Việt vốn đã mệt mỏi sắp không chịu được nữa, nghe bà không phân rõ phải trái như vậy, càng không muốn nói gì nữa. "Di nương vẫn là nên trở về trước đi, giờ cũng đã muộn rồi. Chuyện quản lý trong nhà vốn do lão phu nhân quyết định, hơn nữa việc quản gia, cũng chỉ là mấy chuyện không quan trọng, ai muốn đi làm chứ?"
"Ngươi chỉ biết đến người ngoài. Ta nuôi ngươi vô ích rồi." Lâm di nương tiếp tục khóc, "Ngươi kiếm nhiều tiền vậy, ngược lại để bọn họ hưởng lợi, ngươi phân cho họ nhiều tiền như vậy, sao không nhớ đến ta?"
Tô Việt khuyên bà: "Trong tay con có tiền, chẳng lẽ còn để di nương phải chịu thiệt sao? Người muốn dùng tiền thì nói với Mặc Trúc để hắn đưa cho người."
Lâm di nương hừ một tiếng, khinh thường nói: "Ta nói cho con biết, con mệt sống mệt ૮ɦếƭ lão phu nhân cũng không nhớ đến con, có của tốt gì đều chia cho bốn nha đầu kia. Nghe nương nói, nếu bọn họ không muốn gặp chúng ta, chi bằng chúng ta đường ai nấy đi, con mở cửa hàng, cũng không cần quan tâm đến bọn họ, tránh để bọn họ không làm gì chỉ chờ chia tiền."
Sắc mặt Tô Việt đen lại, "Di nương, người nói chuyện càng ngày càng quá phận rồi đó, những lời đó sau này đừng nhắc lại nữa, nếu không lão phu nhân tức giận, di nương đừng trách."
Lâm di nương nghe vậy vừa nghĩ khóc to lên nhưng lại sợ gây ra tiếng quá lớn, đành phải nghẹn ngào nói: "Còn không phải là do nương nghĩ cho con sao? Con kiếm tiền liền không nhớ đến nương nữa sao? Để nương bảo quản giúp con? Chẳng lẽ di nương thì không phải là nương của con sao? Hơn nữa, đại phòng đã làm được gì? Hỉ Thước đã làm được gì? Con còn cho bọn họ tiền?"
Bà khóc không thành tiếng tiếp tục nói: "Lão phu nhân và lão gia đều có bổng lộc, còn có đất vườn nông trang, còn cần con nịnh hót sao? Con có nịnh hót hơn nữa tước vị quốc công cũng không thuộc về con, lão gia đã nói sẽ không hưu phu nhân."
Tô Việt thấy bà nói những lời không hay như vậy, bản thân cũng tức giận, chẳng qua là hắn giỏi nhẫn nhịn, đè cơn nóng xuống, "Di nương nên về viện mình nghỉ ngơi đi, mấy ngày này đừng đến tìm con, con thật sự rất bận, chỉ sợ sẽ không có thời gian về nhà."
Nói xong liền đi thẳng vào phòng trong.
Lâm di nương tức giận đến mức dậm chân, lúc này bên ngoài vang lên tiếng bà tử đi tuần đêm hỏi.
Lâm di nương nghe ra đó là tiếng của Trương ma ma, vội vàng cười đi ra ngoài: "Là Trương ma ma à, ta tới nói vài câu với nhị gia, chuẩn bị trở về đây."
Sắc mặt Trương ma ma trầm xuống, "Ta nghe thấy có người khóc?"
Lâm di nương lập tức thề thốt, "Đâu có gì đâu, chắc là tiếng của tiểu thiếu gia đó, theo tiếng gió bay tới, ma ma nghe nhầm rồi."
Trương mama cũng không nói gì thêm, "Lâm di nương vẫn nên về nghỉ sớm đi."
Lâm di nương vội vàng rời đi.
Lâm di nương cười lạnh một cái, mang theo đám mama quay về chỗ lão phu nhân, vào trong nhà, lão phu nhân đang lim dim, nha hoàn đứng cạnh quạt cho bà.
Trương mama tiến lên nói: "Quả nhiên là phu nhân đã đúng, Lâm di nương đến làm phiền nhị gia rồi."
Lão phu nhân cũng không mở mắt ra, nói: "Việt nhi khẳng định không đồng ý với nàng ta."
Trương mama cười nói: "Đó là tất nhiên, lão phu nhân giỏi nhất là nhìn người, nhị gia là do lão phu nhân nuôi lớn, tất nhiên sẽ không kém cỏi rồi."
Lão phu nhân thở dài, "Cũng không biết sau khi ta nhắm mắt..."
Tô Trì đã không dùng được nữa, không biết Tô Việt có thể gánh được trọng trách xây dựng lại cái gia tộc này không, hắn là con vợ kếm, người khác khinh thường hắn, cái này không đáng sợ, bà có thể nâng thân phận của hắn lên.
Chỉ sợ là sau khi bà mất, thời gian trôi qua, hắn càng ngày càng không giữ được lập trường, dù sao đây cũng là một gia tộc, người tài giỏi cũng không nhiều.
Về sau là cả một đại gia tộc, thiếu một nửa cũng không được, cần nhờ hắn để sống.
Trương mama khuyên bà, "Lão phu nhân không cần lo lắng như vậy, con cháu đều có phúc của con cháu."
Lão phu nhân gật đầu, "Đúng là như vậy."
Trương mama lại nói: "Lão phu nhân đừng lo, có tứ tiểu thư ở đây, dù sau này tứ tiểu thư không có ở nhà, cũng sẽ không để cái nhà loạn lên đâu."
Trải qua nhiều chuyện như vậy, hai mắt của bà xem như cũng nhìn rõ, cái nhà này chỉ cần có tứ tiểu thư thì sẽ không bại."
Cho nên bà biết rõ phải những gì.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc