Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 60

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Thực tế là đại đương gia của Hắc Hổ sơn, nghe nói có ba trăm năm mươi huynh đệ.
Lưu Hắc Hổ cao lớn thô kệch, hắn đứng đó cơ bắp trên cánh tay đen sì sì cuồn cuộn săn chắc, rất là uy vũ giống hệt hắc tháp.
Ẩn nấp từ một nơi bí mật gần đó Tĩnh thiếu gia âm thầm lo lắng, sợ Tô Mạt bị thiệt thòi, Tô Mạt lại không lo lắng, lén lút ra kí hiệu bằng tay để hắn yên tâm.
Mọi người ở trên lầu một gian phòng nhã nhặn yên tĩnh đàm đạo, A Lí phân phó tiểu nhị mang đồ ăn lên.
R*ợ*u ngon đồ ngon được liên tục mang lên nườm nượp, vợ chồng Trương Đại Quý chưa từng gặp qua chuyện này, ngày thường cũng ăn uống tiết kiệm, lập tức bất chấp người nói chuyện bên cạnh, xé một cái đùi gà béo ngậy gặm.
Lưu Hắc Hổ ho khan một tiếng, trừng ánh mắt, sát khí bắn ra bốn phía.
Trương Đại Quý lập tức ha ha cười:“Tô tiểu thư, có thể đàm đạo được chưa? Vị này chính là người thôn chúng ta, hắn làm nhân chứng là thích hợp nhất. Nếu chúng ta về sau dám đối với Thủy Muội không tốt, hắn cũng có thể giám sát.”
Lưu Hắc Hổ đứng dậy chắp tay, phóng ra khí thế.
Tô Mạt nhìn bọ dáng dữ dằn của hắn, đột nhiên trong lòng có chủ định, muốn thay đổi kế hoạch bất ngờ, nàng kề tai nói hai câu với A Lí, hắn gật đầu, đi ra ngoài phân phó.
Tô Mạt đứng dậy nói:“ Thiếu gia chúng ta có chút không thoải mái, ta đi xem một chút coi sao, các vị xin từ từ dùng bữa, bữa ăn hôm nay ta mời.”
Nói xong liền đi trước.
Nàng vừa đi, bên kia Lưu Hắc Hổ lập tức sai người móc ra thuốc mê bỏ vào trong trà R*ợ*u, thức ăn của Tô Mạt cùng A Lí, sau đó bọn họ ăn uống tự nhiên.
Trên bàn lớn bày biện hơn mười món, lại là phần đôi, chủ khách mỗi bên mỗi món một suất.
Rất nhanh, Tô Mạt cùng A Lí trở về, hai người ngồi xuống, Tô Mạt móc ra một túi trân châu từ trong túi, làm bộ như vô tình lập tức đánh rơi trên mặt đất, nàng a một tiếng, lập tức ngồi xổm xuống nhặt.
Đám người Trương Đại Quý nhìn những viên trân châu to tròn trượt đi, đều là mặt hàng thượng đẳng, cũng làm bộ nói:“A, Tô tiểu thư chúng ta giúp ngươi nhặt.”
Nhặt hết lên, Tô Mạt phát hiện nhặt trở về không đến một nửa, nàng chỉ cười cười.
“Mọi người mời dùng cơm, dùng xong rồi chúng ta bàn lại.”
Đám người Trương Đại Quý vội vàng nhìn A Lí, hắn đã bưng R*ợ*u lên uống.
Lưu Hắc Hổ nhẹ nhàng thở ra, bởi vì hắn nhìn ra được A Lí là người có võ công.
Tô Mạt không uống R*ợ*u chỉ ăn vài miếng, nàng bắt đầu nói,“Ai nha, có chút đau đầu.”
Đám người Trương Đại Quý nhìn nhau cười, bắt đầu yên tâm ăn uống thả cửa.
Đột nhiên vợ chồng hai người cảm thấy không đúng a:“Ôi, tại sao đầu ta choáng váng ?”
Phù phù một tiếng, ngã ngửa một cái đổ sập xuống đất.
Năm người Lưu Hắc Hổ bọn họ cũng có hai người hôn mê bất tỉnh.
Còn có Lưu Hắc Hổ cùng thân nhất tín hai cái, mặc dù có điểm mơ hồ, nhưng cũng còn không có sự.
Lưu Hắc Hổ nhìn A Lí đã hôn mê, Tô Mạt mơ mơ màng màng, một tiểu nha đầu không có gì đáng sợ, hắn thở phì phì tiến đến vả một bạt tay vào thủ hạ của hắn:“Không phải hạ dược mê bọn chúng sao? Ngươi thế nào ngay cả chính mình cũng hạ dược.”
Tô Mạt vụng trộm cười.
Thủ hạ kia oan uổng muốn ૮ɦếƭ a, hắn rõ ràng đã cho mê dược vào trà R*ợ*u thức ăn bên phía Tô Mạt, nhưng tại sao ngay cả bản thân người hạ dược cũng mê man kìa?
Lưu Hắc Hổ đứng dậy, thoáng cái đã nhấc Tô Mạt lên, hung dữ trừng mắt với nàng:“Tiểu nha đầu, nói! bạc của các ngươi cất ở đâu, không nói ta giết ngươi.”
“Loong coong” một tiếng, hắn rút chủy thủ ra, trước mắt Tô Mạt phát sáng choang.
Tô Mạt sợ Tĩnh thiếu gia phá hư chuyện tốt của nàng, vội hỏi :“Không có việc gì, không có việc gì, tiền dễ nói chuyện. Thiếu gia ta bảo ta cất bạc ở tiền trang. Hắn bệnh rất nặng tạm thời không trở về nhà, chúng ta đem năm vạn lượng bạc hóa cất ở đó, về sau ở nơi đây mở cửa tiệm.”
Lưu Hắc Hổ ánh mắt dữ tợn trợn trừng:“Bán hàng hóa gì?”
Tô Mạt khoa tay múa chân một chút:“Chính là trân châu đó thôi, có phỉ thúy, tiền vốn năm vạn lượng, nếu mua ít nhất hơn năm mươi mấy vạn lượng. Cho dù là một lần đổi hết ra, cũng có thể có giá hơn ba vạn.”
Ba người Lưu Hắc Hổ vừa nghe hai mắt phát sáng, nhìn vợ chồng Trương Đại Quý liếc mắt một cái, vốn nghĩ đến chỉ mấy ngàn lượng, không nghĩ tới lại đánh được mẻ cá lớn, nếu như vậy không bằng độc chiếm một mình.
Tô Mạt cười thầm:“Không bằng như vậy, các ngươi đừng giết ta, ta và các ngươi hợp tác, đến lúc đó các ngươi cho ta một ngàn lượng là tốt rồi, như vậy ta có thể bỏ chạy rồi.”
Lưu Hắc Hổ đánh giá nàng:“Ngươi vì sao muốn trốn đi.”
Tô Mạt lập tức bịa ra câu chuyện của chính mình, đơn giản thiếu gia con riêng của một quý nhân ở kinh thành, nàng là bị *** đến hầu hạ hắn, thường xuyên bị đánh mắng, bởi vì thiếu gia Biến th', thích đánh người.
Nàng ô ô khóc vài tiếng, nâng cánh tay lên cho hắn xem, quả nhiên trên *** trắng noãn có vài vết bầm tím. Trên cánh tay nhỏ nhắn trắng như tuyết kia, những vết tím bầm đó nếu nhìn vào càng nổi bật rõ rệt, khiến người ta không đành lòng.
Ẩn tránh ở chỗ tối Tĩnh thiếu gia cơ hồ muốn điên rồi, tiểu nha đầu này sẽ không vì diễn như thất mà tự mình gây ra những vết tím đó chứ, còn cho những nam nhân đó thấy qua *** của nàng, nhất định phải giết bọn chúng.
Hơn nữa, cũng dám...... Nói bừa thân thế hắn, thật sự là tiểu nha đầu to gan lớn mật.
Tô Mạt cười thầm, dựa vào bản lĩnh của nàng làm vài vết bầm tím còn không dễ dàng, nhưng những vết này là thật sự, đều tại nàng, mỗi khi thức dậy hay vươn vai, kết quả là đánh vào thành lan can giường, *** nàng rất mềm mại nên để lại vết tím nhanh chóng.
Vừa vặn đem ra dùng một chút.
Lưu Hắc Hổ đồng tình nàng:“Nếu đã như vậy, đem tiểu tử kia cũng trói lại.”
Tô Mạt khoát tay:“Không làm vậy được. Các ngươi chán sống rồi sao, nếu dám trói hắn, mặc kệ hắn ૮ɦếƭ hay không ૮ɦếƭ, bị thương hay không bị thương, chỉ cần bị trói, trong kinh khẳng định sẽ phái ra đội vệ binh bí mật nhất lợi hại, thừa dịp này xông lên núi, một đám các ngươi cũng đừng nghĩ sống sót.”
Hai thủ hạ Lưu Hắc Hổ rùng mình một cái:“Lão đại, chúng ta vẫn là biết khôn mà dừng lại.”
Tô Mạt nói:“Mang theo lương khô và nước, các ngươi cõng ta, chúng ta đi chuộc lại tiền.”
Nàng lại lấy ra một xấp ngân phiếu,“Ta nơi này có một ngàn lượng, các ngươi có hay không hai ngàn lượng?”
Lưu Hắc Hổ khó hiểu.
Tô Mạt giải thích:“Chúng ta cất ở đó là thế chấp, muốn cất ở đó mãn nửa năm mới có thể thu về, vừa mới gửi, nếu muốn đem tiền về, thì phải trả thêm hơn ba ngàn lượng bạc.”
Một thủ hạ của Hắc Hổ gật đầu nói “Đại ca, đúng là có chuyện như thế.”
Lưu Hắc Hổ lập tức nói:“ Tiền trang chúng ta cũng có tiền, rút hai ngàn lượng cho ta.”
Thủ hạ kia lập tức đi chuẩn bị, Lưu Hắc Hổ thấy Tô Mạt dáng vẻ mềm mại trắng trẻo, lại xinh đẹp như Pu'p bê bằng sứ, nhất thời yêu thích không buông tay, đem nàng bế lên,“Ta cõng ngươi đi.”
Tô Mạt nói cảm ơn, ghé vào đôi vai rộng lớn của hắn.
Nàng quay đầu, nhìn lại chỗ ẩn núp trên xa nhà Tĩnh thiếu gia, hắn híp mắt, nhìn nàng cảnh cáo. Tiểu nha đầu, nếu dám gây ra bất cứ vết thương nào, về sau hắn nhất định sẽ đem nàng giam cầm chặt chẽ bên người.
Tô Mạt hướng hắn dúng tay ra hiệu, cười hì hì trên lưng Lưu Hắc Hổ, hắn cõng nàng đi ra ngoài.
Bọn họ theo hậu viện khách sạn đi ra ngoài, sau đó lập tức đi Vạn Thông tiền trang.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc