Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 599

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Lão phu nhân nghe Lâm di nương nói như vậy, hơi gật đầu, "Làm phiền ngươi nghĩ cho như vậy, ta đã để Bình An và Nhu nhi giúp đỡ quản lý, hai nữ tử trẻ tuổi cũng nên học hỏi những điều đó rồi."
Khóe mắt Lâm di nương dựng lên, nhưng vẫn cười nói: "Lão phu nhân, đại thiếu phu nhân và đại tiểu thư tuy thông minh, nhưng dù sao cũng còn trẻ, hơn nữa vừa mới tân hôn, hơn nữa đại tiểu thư đang mang thai, đại thiếu phu nhân vừa phải chiếu cố thiếu gia, vừa phải xử lý chuyện nhà, như vậy không được tốt cho lắm."
Tô Mạt đang nhìn Tô Viễn và Tô Khang quay đầu lại cười, "Chuyện này Lâm di nương yên tâm, bên ngoài có Nhị ca và tỷ phu, trong nhà còn có tam tỷ và Kim Kết mà."
Lâm di nương hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn tươi cười, "Tứ cô nương có thể chưa biết, tuổi của tam tiểu thư đã lớn, cũng nên lấy chồng rồi. Kim Kết cô nương cũng không còn nhỏ, cũng nên chuẩn bị mới đúng, thấy con trai nhà quản sự cũng đã đến tuổi, vừa đúng lúc. Tuổi nhị ca con cũng không còn nhỏ nữa, ta đang nghĩ muốn cùng lão phu nhân thương lượng, chọn xem tiểu thư nhà nào."
Thấy Lâm di nương như vậy, tự coi mình là chính phu nhân, muốn cùng ngồi ngang hàng với lão phu nhân.
Tô Mạt nhận thấy năm đó lão phu nhân để nhị ca đi theo mình là đúng đắn, nếu đi theo vương phu nhân và lâm di nương, không biết nhị ca biến thành bộ dạng gì nữa.
Trương ma ma đứng bên cạnh nghe vậy không nhịn được, cười chế nhạo, "Lâm di nương cũng vội vàng quá, những chuyện này lão phu nhân đều có suy tính rồi."
Trách không được tuy nhị ca có năng lực nắm quyền, nhưng bên trong lão phu nhân vẫn không chịu để Lâm di nương chạm vào, với tính tình của bà ấy, chỉ sợ hai ngày cái nhà này liền gà bay chó sủa.
Ngược lại Hỉ Thước không nói gì nhiều, lại chịu khó làm việc, cũng không có nhiều tâm tư gì.
Thật ra Hỉ Thước rất thông minh, thấy rõ tình thế, với cá tính của Tô Mạt và lão phu nhân, sẽ không quản quá thiên vị ai.
Chỉ cần mọi người không làm gì quá phận, hầu hết lão phu nhân đều đối xử bình đẳng.
Cho nên dù Hỉ Thước quản lý bên trong, cũng chưa từng có tư lợi bản thân, điểm đó lại được lão phu nhân thích.
Lâm di nương bất mãn nhìn Trương ma ma, một bà già mãi không ૮ɦếƭ, dám cùng bà tranh luận, cũng không nhìn xem hiện giờ nhà này ai định đoạt.
Trương ma ma lạnh lùng nhìn lại bà ấy, chỉ mà thiếp, lại dám nói chuyện với lão phu nhân như vậy, nếu không phải nể mặt nhị thiếu gia Tô Việt, chỉ sợ lão phu nhân trực tiếp đuổi bà ấy ra ngoài.
Lão phu nhân suy nghĩ rồi nói với Tô Mạt, "Mất ngày trước bà có nghe người nói Dương di nương ở thôn trang không được tốt cho lắm, bà đang tính cho người đón nàng ấy về."
Dù thế nào, đó cũng là thiếp thất của lão gia, không thể để bên ngoài như vậy.
Vừa nghe vậy, lập tức Lâm di nương cảm thấy tức giận, mình còn chưa nói xong, sao lại nói đến Dương di nương.
Bà bĩu môi châm chọc nói: "Lão phu nhân, nhị tiểu thư ăn cây táo rào cây sung như vậy, chẳng lẽ chúng ta còn phải đối xử tốt với mẹ của nàng ta sao? Nếu không phải do Dương di nương không dạy dỗ hẳn hoi từ nhỏ, nhị tiểu thư cũng sẽ không đến mức như thế này."
Lão phu nhân đưa mắt nhìn bà, ánh mắt âm trầm, Lâm di nương giật mình co rúm người lại.
Lão phu nhân thản nhiên nói: "Hiện giờ phủ ta đã không còn giống như trước nữa, mọi người đều phải khiêm tốn. Nhưng dù là vậy, gia vẫn phải có gia quy."
Lâm di nương sao có thể không nghe ra ý trong câu nói đó, nhưng mà nhớ đến tiền đồ của con trai mình, cả một đại gia đình đều nhờ hắn nuôi dưỡng, chính mình liền có chỗ dựa vững chắc, dù cho bà được phù chính lên chính thất cũng không đủ.
Bà đè xuống lo sợ và nghi ngờ trong lòng, tiếp tục nói: "Nói ra cũng do phu nhân quá độc ác, nếu không trong nhà cũng sẽ không biến thành dạng đó, chung quy cũng là do bà ta hại..."
"Đã qua rồi không cần phải nhắc lại, ông trời cũng đã trừng phạt nó rồi." Lão phu nhân không kiên nhẫn nói.
Sau lưng bà, Tô Viễn và Tô Khang đang chơi đùa cũng cảm nhận được bà không vui, cả hai đều đưa cặp mắt to tròn nhìn bà, quơ quơ cánh tay trắng nõn, "Con ngoan mà."
Lâm di nương cười ngượng ngùng, "Cũng không biết lão gia nghĩ như thế nào, ở trong kinh không trực tiếp hưu bà ấy đi."
Lão phu nhân hừ một tiếng, nhìn về phía Tô Mạt, "Mạt nhi, con lặp lại một lần nữa câu nói kia của phụ thân con."
Tô Mạt ngầm hieru, liếc mắt nhìn Lâm di nương một cái, "Di nương quan tâm nhiều quá. Phụ thân đã từng nói, vào cửa Tô gia, dù phạm nhiều lỗi thế nào, đều là người Tô gia, ૮ɦếƭ cũng là quỷ Tô gia, không có chuyện đuổi đi. Gia phong của Tô gia luôn nghiêm cẩn, người nhà phạm lỗi, tất nhiên sẽ do gia tộc xử lộc. Hơn nữa phụ thân cũng không có ý định hưu thê hay cưới thêm, lại càng không có tính toán thay đổi hiện trạng trọng nhà. Ông ấy có nói, chờ sau khi ông trăm tuổi, muốn được cùng Cố di nương hóa thành cát bụi."
Thật sự Tô Nhân VŨ đã từng nói qua, sau khi ông ૮ɦếƭ ông muốn được hóa thàng tro cùng với Cố di nương bay theo gió, tự do tự tại, không bị nhân thế ràng buộc.
Lâm di nương sao có thể không hiểu ý của Tô Mạt, Tô Nhân Vũ không muốn thay đổi địa vị thiếp thất, chính là không có khả năng phù chính di nương lên chính thất.
Sắc mặt bà liền trở nên tức giận hô hấp dồn dập, sao có thể khi dễ bà như vậy chứ?
Hiện giờ là con trai bà đang nuôi sống đám người bọn họ đấy.
Lão phu nhân liếc bà một cái, "Nếu không còn việc gì thì về đi, giữ gìn khuôn phép thì gia đình này sẽ được vui vẻ."
Thân mình Lâm di nương lung lay, rất muốn cãi nhau, lại nhận được cái nhìn cảnh cáo của Tô Mạt.
Bà biết Vương phu nhân và Tô Trì đều bị Tô Mạt xử lý, cho nên mới có thể yên lặng như vậy."
Theo bản năng bà rùng mình một cái, may mà mình có con trai bên cạnh, bọn họ cũng không dám làm gì.
Bà lên tiếng chào rồi xoay rời đi, ngay cả hành lễ cơ bản cũng quên.
Lão phu nhân nhìn bóng lưng bà ta hừ một tiếng, "Cũng không để người khác bớt lo, có cơ hội liền muốn gây chia rẽ Việt nhi với mọi người."
Tô Mạt an ủi bà, nói: "Bà nội yên tâm, nhị ca không phải người như vậy đâu."
Lão phu nhân thở dài, bây giờ không phải, đó là bởi vì mọi người vẫn còn hòa thuận, chờ thêm vài năm nữa, gia tộc lớn thê, luôn luôn có người lòng tham không đáy.
Đến khi đó khó nói trước được điều gì.
Tô Mạt trấn an bà vài câu, nhìn tinh thần bà không được tốt, liền cáo từ đi ra ngoài.
Đúng lúc Hỉ Thước và An Bình cùng đến đón con trai.
An Bình kéo tay Tô Mạt nói: "Tẩu vừa gặp Lâm di nương, bà ấy khóc sướt mướt, nhưng miệng vẫn hùng hổ lắm. Tẩu có hỏi bà ấy, bà ấy lại nói tẩu độc ác là làm sao?"
Tô Mạt thản nhiên nói: "Đại tẩu cứ mặc kệ bà ấy đi."
Hai người đi sang một bên, đứng dưới gốc cây lựu nói chuyện, "Đại tẩu, gần đây đại ca thế nào?"
Sắc mặt An Bình hiện lên vẻ châm chọc, cười nói: "Vẫn là bộ dạng kia."
Tô Mạt liền sợ nàng bị thương.
An Bình cười nói: "Muội yên tâm, hiện giờ tẩu đã thông suốt rồi. Mọi chuyện tẩu làm đều vì Khang nhi, cho dù là hắn cũng không ngăn được. Bà nội và các tỷ muội đều đối với ta rất tốt, tẩu không còn mong gì hơn. So với những công chúa khác, tẩu hạnh phúc hơn nhiều lần rồi."
Công chúa trong thiên hạ, có mấy ai được hạnh phúc?
Trước mặt người khác thì rực rỡ, sau lưng có bao nhiêu đau khổ, chỉ có tự bản thân mình biết thôi.
Tô Mạt để nàng đi đón Khang nhi, còn mình thì đi tìm mấy người Kim Kết.
Từ đầu năm trở lại Trữ Châu, trong nhà rất bận rộn, đầu tiên là phải thu xếp chỗ ở, sau đó còn nhiều việc khác.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc