Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 598

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Lâm di nương sao không muốn được nở mày nở mặt chứ?
Ít nhất, cũng nên đỡ bà lên chính thất, dù không được phù chính, thì cũng phải để bà quản lý mới đúng.
Bà hừ một tiếng, đi về phí viện của lão phu nhân.
Bà vừa đi, Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn ở sau núi giả đi ra, thở phào nhẹ nhõm, Tô Mạt bất đắc dĩ cười: "Xem ra, đại trạch môn không có ngày nào đươc yên bình. Lòng người khó dò, ngươi muốn mọi người đều được tốt, nhưng chưa chắc mọi người đều muốn như vậy, suy nghĩ của mỗi người là khác nhau."
Hoàng Phủ Cẩn tất nhiên cũng có suy nghĩ như vậy, hắn nói: "Dù là huynh đệ ruột thịt còn phải ra ở riêng, huống chi là huynh đệ không cùng mẹ."
Tô Mạt ừ một tiếng, "Muội cảm thấy nhị ca không phải người như vậy."
Nếu nhị ca có thể chịu được, không bị Lâm mẫu gió thổi bên tai làm lệch đi, nàng nguyện ý giao lại tất cả cho hắn.
Hơn nữa nàng cũng không muốn thử thách nhị ca, nàng muốn trực tiếp xuống tay với Lâm di nương, hù dọa một chút, chỉ là nữ nhân ở sau, dù có lợi hại đến đâu, cũng sẽ bị dọa thôi.
Thử nghĩ xem sống không bằng ૮ɦếƭ với làm đương gia, cái nào quan trọng hơn?
Hiện giờ nàng đã biết vì sao Hỉ Thước lại hỏi khi nào phụ thân trở về, chắc do bị Lâm di nương chọc cho tức giận, nếu không cũng sẽ không luống cuống như vậy đến hỏi nàng.
Nàng nghe thấy hai người nhắc đến Dương di nương, đó là mẹ ruột của Tô Văn Nhi, năm đó bị bệnh lao, Tô Văn Nhị sợ bị lây, chẳng những không cầu chính thất bấy giờ là Vương phu nhân chữa bệnh cho mẹ ruột, ngược lại khuyên Vương phu nhân đưa Dương di nương đến thôn trang.
Cho dù thân thể có tốt lên, nhưng lòng lại lạnh đi, hơn nữa cũng không có thú vui gì, chỉ sợ sống cũng không có tư vị gì.
Nhớ đến phụ thân đã mất, Tô Mạt thở dài, động lòng trắc ẩn.
Tuy là phụ thân không thích các bà, nhưng ngoài mẫu thân, ông cũng là trượng phu của họ, nên có trách nhiệm.
Nàng nhìn Hoàng Phủ Cẩn, "Nhìn đi, đây là phiền não của nạp thi*p, nữ nhân không phải công cụ sinh con, huynh đệ như vậy, có đôi khi so với kẻ thủ còn độc ác hơn."
Giống như Hoàng Phủ Tuyên và mấy huynh đệ Hoàng Phủ Cẩn, thật sự là so với kẻ địch còn nguy hiểm hơn.
Huynh đệ ruột thịt, cha con, khi phá bỏ mặt nạ cơn đáng sợ hơn kẻ thù. Huống chi là huynh đệ tỷ muội cùng cha khác mẹ.
Hoàng Phủ Cẩn lập tức tỏ rõ thái độ, "Mạt nhi, muội yên tâm, đánh ૮ɦếƭ ta cũng không nạp thi*p."
Tô Mạt bĩu môi, "Huynh yên tâm, ta cũng sẽ không ép huynh nạp thi*p."
Thấy nàng nói vậy, ngược lại Hoàng Phủ Cẩn cực kỳ kinh ngạc, có chút tổn thương nhìn nàng, "Mạt như, muội không để ý đến sao?"
Hắn có chút mất mát.
Vì sao một nữ nhân không thèm để ý đến trượng phu mình nạp thi*p?
Chỉ có thể là nàng không cần hắn.
Tô Mạt xoay người, bước đi, nhẹ nhàng nói: "Nếu huynh nạp thi*p, ta cũng đi tìm mấy gã trai lơ, mọi người đều công bằng."
Hoàng Phủ Cẩn vừa nghe, sắc mặt liên tái mét, bước lên nắm lấy tay nàng, "Muội dám!"
Đã rất lâu rồi hắn mới bá đạo như vậy, Tô mạt cảm thấy như có một dòng điện lan từ tay ra toàn thân, nàng tựa vào người hắn, cười duyên nói: "Muội trêu huynh ấy. Ai dám mơ tưởng đến huynh, ta sẽ đuổi nàng đi, đánh không lại thì độc ૮ɦếƭ nàng, khiến nàng không còn cả xương cốt."
Nàng đủ ngoan độc!
Ngược lại Hoàng Phủ Cẩn lại cao hứng, ham muốn chiếm của nữ nhân mình yêu đối với mình càng lớn, đối với tình địch càng ngoan độc, chứng minh nàng rất yêu mình.
Rồi lại sợ không bảo vệ được nàng, ngược lại nhất định phải ở bên nàng, có thể vì nàng che mưa che gió.
Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn đi đến chỗ lão phu nhân, lão phu nhân đang ngồi dựa trên ghế, nhìn hai tiểu hài tử chơi bóng.
Nhưng mà ánh mắt đờ đẫn, sắc mặt cứng ngắc, duy trì một tư thế không nhúc nhích.
Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn lên tiếng chào, bà giật mình ngẩng đầu nhìn bọn họ, ánh mắt dừng lại một lúc rồi mới cười nói: "Bà vừa mới phái tỷ muội con đi giúp nhị ca, hiện giờ tuy trong nhà không giao tiếp với người ngoài nhiều, nhưng để chi tiêu trong gia đình đều phải dựa vào nhị ca con, những người khác đều rảnh rỗi, cũng không thể không giúp đỡ một tay."
Phủ Quốc công có bổng lộc của mình, nhưng nếu muốn được tiêu pha thoải mái, tất nhiên không thể ăn không ngồi rồi, hơn nữa về sau càng nhiều người hơn.
Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn thỉnh an bà, Hoàng Phủ Cẩn liền cáo lui đi tìm Tô Việt.
Tô Mạt cười ngồi xuống, "Bà nội sao không đi dạo một chút, tuy là đã vào hạ, nhưng cũng không nóng, trong vườn cây cao bóng mát ."
Lão phu nhân quay đầu nhìn nàng, giống như muốn nói gì đó, lại thôi, bà lấy hà bao đưa cho Tô Mạt, "Mạt nhi, con có năng lực, tất nhiên không thiếu cái gì. Chỉ là bà nội muốn đưa cho con vài thứ, về sau con nhìn vật cũng như nhìn thấy bà nội vậy. Về sau lưu lại cho tôn tử của ta."
Tô Mạt vội hỏi: "Bà nội, bà đã cho con nhiều thứ tốt rồi."
Lão phu nhân lắc đầu, cười nói: "Này không giống, đây là đồ gia truyền."
Bà bảo Tô Mạt mở ra, Tô Mạt cởi dây buộc ra, liền thấy bên trong là một khối ngọc tím đậm gần như biến thành màu đen, trừ bên ngoài có thể thấy được màu tím, còn lại màu đậm đến mức ánh sáng không thể xuyên qua.
Lão phu nhân bảo nàng nhanh chóng cất đi, "Đây là bà nội kế thừa từ ngoại tổ mẫu, hiện giờ bà giao lại cho con."
Không nói đến có gì đặc biệt, nó cũng là một kỷ vật, đời đời đều bảo vệ, mọi người cũng đã thành thói quen.
Dù sao, bọn họ cũng không đến mức bản bảo vật gia truyền đi để sống.
Tô Mạt biết tính của lão phu nhân, thuận theo thu lại, "Bà nội, bà yên tâm, con nhất định bảo vệ tốt, truyền lại cho đời sau."
Lão phu nhân cười gật đầu, ngón tay vuốt ve vạn hoa đồng đeo ở bên hông, bảo Tô Mạt đi chơi cùng tỷ muội, bên ngoài vang lên tiếng Trương mama, "Lâm di nương, lão phu nhân đang nghỉ ngơi, người nên chờ một lát."
Giọng nói của Lâm di nương có chút không tốt, "Trương mama, bà đừng có quá đáng, ta muốn gặp lão phu nhân, đâu cần phải vất vả như vậy?"
Trương mama tiếp tục ngăn cản, lão phu nhân nhéo tay Tô Mạt, bất đắc dĩ lắc đầu, "Thật sự là Việt nhi chịu ủy khuất rồi."
Tô Mạt nhân tiện nói: "Trương mama, để Lâm di nương vào đi."
Lâm di nương hừ một tiếng, vung mành đi vào, giả bộ tươi cười nói: "Thi*p thân thỉnh an lão phu nhân."
Chẳng qua là không giống như đang hành lễ, đầu gối còn chưa gập xuống.
Lão phu nhân liếc nhìn bà một cái, miễn cưỡng nói: "Ngươi có việc gì sao?"
Lâm di nương tiến lên cười nói: "Vội tới thỉnh an lão phu nhân, thuận tiện có chút chuyện muốn nói."
Nói xong liếc mắt nhìn Tô Mạt một cái, tầm mắt nhìn thấy bên hông Tô Mạt hơn nhô lên một chút, khóe miệng có chút run rẩy.
Sớm đã biết con trai mình vì cái nhà này mệt muốn ૮ɦếƭ, cũng không được lão phu nhân ưu ái.
Lão phu nhân khoát tay, "Có chuyện quan trọng thì nói, không có thì đi nghỉ ngơi hoặc là đi giúp đỡ mọi người xem."
Lâm di nương lập tức nói: "Thi*p thân đang muốn nói, hiện giờ lão phu nhân bị ốm phải nghỉ ngơi, cái nhà lớn như thế nàu, bên trong bên ngoài chỉ có mình Hỉ Thước lo liệu, mà nàng ấy lại còn con nhỏ, thi*p thân sợ nàng ấy quá bận rộn không chịu nổi, làm chậm chuyện của lão phu nhân. Không làm được chuyện, tổn hại đến thể diện của Liễu gia, khiến lão phu nhân tức giận."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc