Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 597

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Sau đó nói đến A Cổ Thái, Hồ Tú Hồng nhăn mặt lại.
"A Cổ Thái trở nên điên cuồng nghiên cứu rồi, không biết bị ma nào nhập, từ lúc tới Trữ Châu đến bây giờ, hắn chỉ loanh quanh trong phòng thí nghiệm, nếu không có mẹ ta chăm sóc hắn, ta nghĩ có khi hắn đã ૮ɦếƭ đói rồi."
Tiếp đó hỏi đến chuyện Tô Mạt đi Giang Nam.
Tô Mạt cũng không giấu nàng ấy, tường tận kể ra những nghi ngờ của nàng về Thẩm gia.
Mấy người Kim Kết và Hồ Tú Hồng đã đi qua bên đó một lần, nàng ấy đã từng hợp tác với Thẩm gia, cũng đã gặp qua Thẩm đại lão gia, xem như cũng có hiểu biết nhất định.
Hồ Tú Hồng nhíu mày, "Tiểu Mạt Ly, nếu Thẩm gia thật sự cấu kết với đám bạch y nhân đó, vậy lần này mọi người đi qua đó không phải là lành ít dữ nhiều sao? Bọn họ nhất định sẽ nghĩ cách để ngăn cản các ngươi, thậm chí...ám sát."
Tô Mạt gật đầu, "Những cũng không thể chắc chắn trăm phần trăm, dù sao Thẩm gia cũng rất phức tạp, Thẩm gia có mấy người con trai cùng nhau làm việc trong đó nhất định có chỗ không hợp, sau lưng lão gia tử làm một số việc. Không thể đoán bừa, nhất định phải tìm Thẩm lão gia hỏi cho rõ, xem ông ấy nói như thế nào."
Tuy nàng không sợ đối đầu với Thẩm gia, nhưng cũng không thể tùy tiện định tội như vậy.
Hồ Tú Hồng ủng hộ nàng, nói: "Tiểu Mạt Ly, nếu ngươi cần thứ gì cứ việc nói, ta sẽ không từ chối, muốn một số độc dược đối với ta thực đơn giản. Mấy phương thức ngươi cho ta nghiên cứu, sau khi hiểu rõ quả thật được lợi không ít, tiếp đó suy một ra ba, có nhiều chỗ tốt không ngờ tới."
Thật ra Tô Mạt chỉ dạy Hồ Tú Hồng một số phản ứng hóa học cơ bản, đem một số công thức hóa học viết ra, đổi tên, dạy lại mà thôi.
Dược sư cổ đại cũng có hiểu biết hóa học, nhưng hóa học cổ đại cơ bản đều không truyền lại, điều này dẫn đến hóa học cổ đại không có phát triển gì.
Vợ chồng Hồ tiên sinh tuy đã truyền cho Hồ Tú Hồng tất cả kiến thức, nhưng kiến thức họ biết cũng có hạn, thêm nữa các môn phái đều có những điều ẩn giấu, cho nên cũng không thể biết nhiều.
Mà Tô Mạt có được văn minh mấy ngàn năm tập hợp lại, có nhớ được nhưng không phải toàn bộ, nhưng cũng đủ tạo lợi thế cho Hồ Tú Hồng rồi.
Dù trước mắt Hồ Tú Hồng chỉ biết đến một số kiến thức về dược, nhưng cũng cao hơn một số cao thủ chế độc rồi, chẳng qua là nàng ấy vẫn đứng dưới cánh chim của cha mẹ, lại chỉ có mình Tô Mạt để nói về chủ đề này, không có cơ hội cùng người khác trao đổi.
Hơn nữa nàng ấy còn là dược sư, không phải độc gia, không có luyện qua thủ đoạn dùng độc, cho nên không thể sống trong giang hồ hỗn loạn, nếu không rất nhanh sẽ gặp phải nguy hiểm.
Cả nhà Hồ tiên sinh ở lại Tô phủ, dự định đợi Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn xuôi nam thì sẽ rời đi.
Có bọn họ ở đây trò chuyện cùng lão phu nhân, Tô Mạt cũng bớt căng thẳng hơn, bởi vì nàng cảm thấy ánh mắt lão phu nhân nhìn nàng có phần khác thường, nàng nghi ngờ rằng lão phu nhân đã phát hiện hoặc đã đoán ra được điều gì đó.
Vốn là một nhà vui vẻ hạnh phúc, mà lúc này Tô Mạt lại cảm thấy đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, nhất là khi ở trước mặt lão phu nhân.
Hoàng Phủ Cẩn biết nàng phải chịu áp lực rất lớn, lúc nào cũng an ủi nàng.
Hôm nay Hoàng Phủ Cẩn tìm cả một vòng hoa viên cũng không tìm thấy Tô Mạt ở đâu, vừa định xoay người đi tìm Tô Việt lại nghe thấy sau núi giả truyền tới tiếng nữ nhân cãi nhau.
"Ngươi đừng không biết xấu hổ, hiện giờ cái nhà này do ai định đoạt, không phải ngươi không biết, đừng tưởng rằng ngươi lừa gạt được lão phu nhân theo ngươi thì ngươi liền biến thành phượng hoàng. Nếu không có con của ta, các ngươi phải ăn không khí rồi."
Hoàng Phủ Cẩn sửng sốt, định rời đi, ai ngờ người ở sau núi giả chạy ra.
Dưới tình thế cấp bách hắn muốn dùng khinh công để rời đi, đột nhiên trong núi giả gần hắn có một bàn tay nhỏ thò ra kéo hắn lại.
Người nọ tựa vào lưng hắn, ôn hương nhuyễn ngọc, mùi hương cơ thể nhẹ nhàng xông vào mũi hắn, trong lòng buông lỏng, thì ra cái nha đầu này trốn ở đây, hại hắn lo lắng không tìm được nàng.
Tô Mạt vận nội công đè thấp giọng nói, tuy rằng vẫn còn kém truyền âm của hắn, nhưng cũng đủ để đối phó với Hỉ Thước và Lâm di nương.
Vừa rồi nàng đang đi dạo, thấy Lâm di nương đuổi theo Hỉ Thước tới đây, nàng liền trốn sau núi giả xem hai người nói gì.
Chỉ cần vài câu, nàng liền hiểu rõ mọi chuyện.
Bởi vì Hỉ Thước được phụ thân sủng ái, vẫn theo hầu bên cạnh, lại sinh được tiểu thiếu gia, nương của nhị ca là Lâm di nương liền ghen tức.
Nhất là hiện giờ nhị ca làm đương gia, quản sinh ý bên ngoài, Lâm di nương cảm thấy mình có thể thẳng sống lưng, phải có quyền nói chuyện, muốn đem quyền quản gia nắm trong tay.
Nhưng lão phu nhân không có ý định này, Tô Việt cũng không chịu nói giúp bà, bà muốn bắt Hỉ Thước biết khó mà lui, chủ động nhường lại.
Hỉ Thước muốn chạy đi bị Lâm di nương giữ lại, nàng đành phải nói: "Tỷ tỷ đừng ép buộc người khác như vậy, có chuyện gì thì nói với lão gia và lão phu nhân."
Lâm di nương hừ một tiếng: "Các ngươi cái gì cũng không làm, dựa vào cái gì mà được phân nhiều tiền lãi như vậy, số tiền kia là do một mình Việt nhi kiếm được."
Hỉ Thước phản bác nói: "Nếu không có tứ tiểu thư, hiện giờ có thể nhị thiếu gia vẫn còn phải ở trước mặt lão phu nhân giả vờ nhu thuận."
Lâm di nương vừa nghe thấy như vậy liền tức giận, giơ tay muốn đánh người, dù sao Hỉ Thước vẫn còn trẻ, chặn bà lại.
Hỉ Thước nói: "Tỷ tỷ đừng có bước theo chân phu nhân, nhị thiếu gia có tài năng nhưng tính tình của nhị thiếu gia khiêm tốn, là người chủ động chia cho Viễn nhi tiền lãi. Dù sao Viễn nhi cũng là đệ đệ ruột thịt của người, về sau còn cần đến nó. Còn muội, tuy là quản bên trong, cũng chỉ làm một số việc, vừa không quan tâm đến tiền bạc vừa không quan tâm đến địa vị, bản thân muội chưa lấy một lượng bạc, tỷ tỷ cần gì phải gấp như vậy."
Nghe nàng không khách khí châm chọc, Lâm di nương càng thêm tức giận, hổn hển nói: "Mặc kệ ngươi nói thế nào, cái nhà này do Việt nhi dành được, các ngươi đã làm được gì? Ngoài việc chơi đùa, ngoài tô son điểm phần, các người bỏ công gì ra sao? Còn không phải là do một mình Việt nhi chống đỡ? Các ngươi không biết xấu hổ nhận tiền mồ hôi nước mắt của hắn, ta cảnh cáo ngươi, nếu không biết tốt xấu, đừng trách ta không khách khí. Chỉ cần ta bảo Việt nhi không thật lòng phân lợi nhuận cho ngươi, xem các ngươi lấy đâu ra tiền bạc."
Hỉ Thước không nhìn bà,nói: "Muội chỉ là muốn gia đình hòa thuận để mọi chuyện đều được tốt, từ người, tiền bạc đến nơi ở đều nhường tỷ, nếu tỷ còn tiếp tục gây sự, muội sẽ đến nói chuyện cùng lão phu nhân và tứ tiểu thư, nhị thiếu gia đã nói là để hai người họ phân xử. Sở dĩ muội vẫn chưa nói là vì mặt mũi nhị thiếu gia, nếu người biết mẹ ruột của mình nhỏ nhen như vậy, chỉ sợ cũng không kính trọng tỷ nữa. Nếu tỷ tỷ thật sự muốn tốt cho nhị thiếu gia, thì hãy học hỏi tứ tiểu thư. Tiểu thư vốn có thể đặt mọi sinh ý trong tay mình, nhưng tiểu thư lại thoải mái giao cho nhị thiếu gia, nhị thiếu gia hiểu được suy tính trong lòng của tiểu thư, tất nhiên có đi có lại, để người trong nhà có những ngày thoải mái. Nếu thiếu gia giống tỷ tỷ ích kỷ hẹp hòi, vậy tứ tiểu thư nhất định sẽ không coi trọng thiếu gia. Tùy tiện tìm một chưởng quỹ, thật sự trung thành với tiểu thư, còn sợ suy tính của tỷ sao?"
Hai người trong núi giả nghe được liền gật đầu liên tiếp, thầm khen Hỉ Thước thật tinh mắt.
Hỉ Thước nói xong, thấy Lâm di nương có phần bị hù dọa, liền quay đầu bỏ đi.
Lâm di nương tức đến giậm chân, thở phì phì nói: "Kẻ tiện nhân này."
Hiện giờ Vương phu nhân đã bị phế, Dương di nương ở thông trang người không ra người quỷ không ra quỷ, điên điên khùng khùng, ngoài trừ Hỉ Thước không còn ai đối đầu với mình nữa.
Hơn nữa con trai của bà có tiền đồ như vậy, hiện giờ Tô Trì vô dụng, bị nhốt ở nhà, Tô Việt xem như là đương gia của gia đình này rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc