Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 596

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Dừng một chút, hắn nói tiếp: "Phụ thân và bà nội, có tiền trong tay cũng tiện hơn, về sau còn cần xã giao, thân thích lui tới, ccaafn nhờ những bổng lộc để quan hệ. Mạt nhi muốn là đại sự, tất nhiên sẽ cần tiền, muội đừng từ chối, nếu ai cần tiền, tất nhiên sẽ nói với muội."
Tô Mạt thấy bọn họ đã thương lượng xong, chỉ còn thông báo cho nàng, căn bản không phải là thương lượng với nàng, cũng đàng phải chấp nhận."
Dù sao nàng còn nhiều nơi kiếm tiền, hiện giờ cứ theo ý bọn họ trước đã.
Tô Việt cho nàng xem cách trích phần trăm cho các cửa hàng, đều là Tô Mạt đã nói qua, chia là chế độ khen thưởng cho chưởng quỹ và người làm.
"A Cổ Thái, Hoa tỷ tỷ, thì mọi người chia thế nào?" Nàng biết A Cổ Thái nhất định không muốn tiền bạc, Hoa Ngọc La thì lại càng không cần phải nói.
Tô Việt nói: "Muội cũng biết tính của bọn họ, A Cổ Thái chỉ cần có việc làm, muội có thể không ngừng bảo huynh ấy làm việc, để huynh ấy tìm ra loại mới, hynh ấy vui muốn ૮ɦếƭ rồi. Đến Hoa Ngọc La, không có việc gì, huynh có bao nhiều, đến lúc đó cũng cho nàng ấy như vậy."
Tô Hinh Nhi cười hì hì: "Nhị ca, dù sao cũng là người một nhà,...Sớm nói với bà nội một tiếng đi."
Tô Việt đỏ mặt, "Khụ, khụ, tiểu hài tử đừng nói linh tinh."
Đến gia đình ba người Hồ tiên sinh, Tô Mạt đã sớm nghĩ xong, nối liền giữa núi Thanh Linh và Vân Vụ, sửa chữa là dược viên, đến lúc đó có thể Lăng Hư Quan đạo sỹ hợp tác, mở hiệu thước một bên bán thuốc, một bên chữa bệnh, Thủy Muội và Hồ Tú Hồng đều là nữ tử, để hai nàng xem bệnh cho nữ nhân nhất định sẽ được chào đón, nhất là các tiểu thư khuê các, các phu nhân gì đó.
Những lợi nhuận đó có thể để họ.
Hiện giờ sản nghiệp của bọn họ, cửa hàng hương liệu là đứng đầu, bán hương liệu, son bột nước, các loại dụng cụ thủy tinh, còn có trang sức, đồ cổ ngọc khí.
Cửa hàng hương liệu chỉ là một cách gọi.
Mà tửu lâu còn là khách điếm, tửu lâu, cách thức giải trí.
Trà lâu chủ yếu là bán điểm tâm, cùng các loại trà, nơi này có nhiều phòng, nữ nhân có điều kiện để ra ngoài, cực kỳ thuận tiện.
Cho nên trà lâu rất được nữ nhân hoan nghênh.
Ngoài ra, Tô Mạt còn muốn để nhị ca mở rộng sang vải vóc tơ lụa, thử ươm tơ, kéo sợi, canh cửi, nhuộm màu, may, thêu hoa cùng dây chuyền vải tơ lụa.
Ngoài cái đó ra, nàng còm muốn mở rộng phúc lợi bán hàng của nông trang, chủ yếu là thay đổi gạo, mì và rau củ trái cây, như vậy có thể trợ giúp nông hộ một chút, có thể điều tiết thị trường.
Tránh để gió thổi cỏ lay, những gian thường kia liền tích trữ hàng khiến giá thành thay đổi quá lớn, dân chúng bị thiệt, chính cửa hàng của bọn họ cũng bị hao tổn.
Dù sao quán trà và quán R*ợ*u chi rất nhiều vào các mặt hàng này, không thể không có chuẩn bị trước.
Ngày thứ hai, cả nhà Hồ tiên sinh tới Tô phủ.
Hồ Tú Hồng đã thành đại cô nương, mày rậm mặt to, tư thế hiên nàng, ôm lấy Tô Mạt xoay một vòng.
"Tiểu Mạt Ly, ta nhớ ngươi muốn ૮ɦếƭ mất." Hồ Tú Hồng véo má Tô Mạt, trắng trắng mềm mềm, véo rất thích.
Tô Mạt vội vàng gỡ tay nàng ấy ra, Hồ Tú Hồng này, nàng bảo nàng ấy ở lại phủ Quốc công thì nói là không muốn ăn nhờ ở đậu, nàng ấy phải cố gắng trở thành một cô gái độc lập.
Kết quả ở nông trang vài năm, làn da trắng bị phơi nắng đã chuyển thành màu lúa mạch.
"A Cổ Thái đâu?" Tô Việt tò mò nhìn đằng sau bọn họ, rõ ràng là mời cùng nhau.
Hồ tiên sinh đang nói chuyện với Hoàng Phủ Cẩn, nghe thấy liền nói: "A Cổ Thái sư phụ đang mê mẩn nghiên cứu, ai gọi cũng không nghe."
Từ khi nghe Tô Mạt nói ra ý tưởng đó, hắn tìm Hồ Tú Hồng nghiên cứu, hai người đó thật sự ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, nếu không phải Hồ Tú Hồng đã lâu không gặp Tô Mạt, hơn nữa Tô Mạt vừa mất đi phụ thân, cần người an ủi, chỉ sợ Hồ Tú Hồng cũng chôn mình trong đóng dược liệu hương liệu không chịu ra ngoài.
A Cổ Thái còn hơn vậy, dù ngay cả phụ thân của Tô Mạt mất, hắn cũng không để ý, một lòng một dạ ở đó nghiên cứu mê huyễn dược, căn bản là quên mất giờ là ngày tháng nào.
Hồ nương tử vẫn yên lặng đứng ở một bên, cười ngọt ngào, mỹ mãn nhìn trượng phu và hài tử của mình.
Tô Mạt vẫn luôn tò mò về bà, nàng từ lâu đã biết Hồ phu nhân không phải người bình thường, tinh thông độc dược, hỏa dược, nhưng không hề có chút lệ khí, cả người đều là khí chất trầm tĩnh, thật giống như tiểu thư khuê các trường thành mẫu thân vậy.
Trong chốc lát, nữ tử ở một bên, nam nhân một bên, mỗi bên một chủ đề trò chuyện.
Hồ Tú Hồng líu ríu, tính tình vẫn không thay đổi chút nào, chỉ cần là lúc không nghiên cứu mấy loại chai chai lọ lọ nàng ấy tựa như đứa nhỏ hỏi hết chuyện này sang chuyện khác.
"Tiểu Mạt Ly, son ta đưa cho ngươi, có dùng được không?"
Tô Mạt cười, "Dùng rất tốt, ta còn muốn ngươi đưa thêm một ít nữa."
Hồ Tú Hồng hào phóng nói: "Không thành vấn đề, ngươi muốn thứ gì, chỉ cần ta có đủ nguyên liệu nhất định sẽ làm cho ngươi. Cha ta cũng khen ta có thiên phú ở phương diện này, còn giỏi hơn cả ông ấy và mẹ ta."
Nói xong lấy ra một chiếc hộp tinh xảo đưa cho Tô Mạt, Tô Hinh Nhi thấy cũng đòi một hộp.
Hồ Tú Hồng cười nói: "Hinh nhi, nếu ngươi muốn thì sau này không gả đi được rồi."
Hai má Tô Hinh Nhi đỏ lên, hừ một tiếng, "Không nghiêm túc gì cả, một cô gái không vui mình trong đống chai lọ thì lại đi trêu ghẹo người khác, thật sự là giống Mạt nhi." Kim Kết nghe vậy liền nói xen vào: "Tam tiểu thư, Tú Hồng không có lừa người, người dùng hộp son đó xong sẽ trở thành một độc nhân đó."
Như vậy còn nam tử nào dám cưới nữa.
Thủy Muội kéo tay Tô Hinh Nhi nói: "Tam tiểu thư, chúng em cũng có thể làm ra son bột, hơn nữa không có độc."
Son bột mà tiểu thư muốn, sao có thể bình thường được chứ.
Thủy Muội và Kim Kết kéo tay Tô Hinh Nhi đi, cùng vài người đại tiểu thư đến chỗ lão phu nhân và An Bình xem bọn trẻ, cùng lão phu nhân trò chuyện.
Để Hồ Tú Hồng và Tô Mạt có thể nói chuyện riêng.
Hồ Tú Hồng kéo tay Tô mạt, hai người đi tản bộ trong hoa viên vừa đi vừa nói chuyện, tiếng ve kêu râm ran, bóng cây mát dịu, hoa lựu đỏ như lửa.
Hai thiếu nữ như hoa như ngọc đi giữa vườn hoa, nhỏ giọng nói chuyện.
Vốn là Hồ Tú Hồng muốn an ủi Tô Mạt, nhưng thấy nàng che dấu rất giỏi, sắc mặt bình thường, không có nửa điểm ưu thương ảm đạm, nếu mình nói ra, ngược lại khơi ra chuyện đau lòng của nàng ấy, cho nên không nói đến, chỉ nói một số chuyện vui vẻ.
Hồ Tú Hồng nói mấy năm nay học phối độc ra sao, điều chế thuốc giải ra sao, cách biến con thỏ thành con hổ như thế nào, cách thuần phục sói thành cừu nhỏ, lại nói đến chuyện A Lý bị mấy viên mê huyễn của nàng làm cho không biết trời đất ra sao, nói đến chỗ đó, nàng không để ý đến hình tượng mà cười lớn.
Tô Mạt kinh ngạc nói: "A Lý bị ngươi làm cho hôn mê sao?"
Hồ Tú Hồng tự hào nói: "Đương nhiên, đừng thấy nội lực của hắn thâm hậu cũng không phải là đối thủ của ta."
Sao không thấy A Lý nói chuyện này, mỗi lần nàng hỏi đến chuyện Tú Hồng, hắn đều nói mấy chữ đơn giản cho qua, nàng còn tưởng rằng A Lý không giỏi nói chuyện, thì ra là có nguyên nhân này. Hồ Tú Hồng nói lại với nàng những tiến triển của mê huyễn dược và thôi miên dược.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc