Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 593

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn đã chuẩn bị hành lý xong xuôi, đang chuẩn bị rời khỏi kinh thành.
Bình thường khi ra ngoài mọi người đều chọn một ngày tốt để đi, sau đó khi trời chưa sáng sẽ xuất phát, lần này Tô Mạt đi Giang Nam không có tâm tình để ý như vậy, dù sao chỉ cần nhanh chóng đến nơi là được, ăn sương nằm gió là điều không thể tránh khỏi.
Thời tiết tháng tư ấm áp, sau giờ ngọ ánh nắng càng thêm gay gắt, hoa ngô đồng đã nở rộ, đầu cảnh sắc xuân tràn đầy.
Để chuẩn bị chỗ ăn ngủ, bọn họ ngoài ngựa còn chuẩn bị thêm hai chiếc xe ngựa, bên trong lót thảm và chăn đệm, ngoài ra còn có một số dụng cụ để nhóm lửa nấu cơm.
Đi theo là huynh đệ Lưu Vân, tỷ muội Lan Nhược, Kim Kết và Thủy Muội đã đi trước cùng A Cổ Thái và đoàn người Tô gia, Hồ tiên sinh sau khi hỗ trợ bọn họ cũng đã đi tới nông trang đón nữ nhi rồi đi tới Trữ Châu.
Hồ Tú Hồng vô cùng hứng thú với khí thôi miên mà Tô Mạt nghĩ ra, muốn đi Trữ Châu cùng A Cổ Thái nghiên cứu.
Cho nên bọn họ đã nhanh chóng đi trước.
Tô Mạt nhớ lại lần trước tới Giang Nam, trên đường rẽ về phía tây một đoạn là có thể tới Trữ Châu, kế hoạch của bọn họ là về Trữ Châu trước một chuyến, sau đó tới Thẩm gia.
A Lý đã dẫn theo người đi phía trước dò đường, đem toàn bộ mọi trường hợp chuẩn bị trước, mỗi chỗ bọn họ đều để lại ký hiệu.
Bởi vì đã sớm chào tạm biết, Tô Mạt cũng không muốn trì hoãn thêm thời gia, cũng không muốn để ai đến tiễn.
Chỉ có Hoàng Phủ Giới là không ngăn cản được, hắn muốn đích thân đưa bọn họ ra khỏi kinh thành, từ chối không được, đành phải đáp ứng.
Nhưng khi bọn họ đi tới đình nhỏ đưa tiễn ngoài thành, lại phát hiện hoàng đế đã sớm ở đó.
Vương Quý và Lưu Ngọc đứng ở hai bên, tuy là quần áo thường phục hàng ngày, nhưng là khí chất hoàng gia vừa nhìn là biết.
Đám người Tô Mạt đành phải xuống ngựa hành lễ, khi xuống ngựa, bàn đạp của Tô Mạt có vấn đề, may mà có khinh công không tồi, điểm nhẹ mũi chân, nhẹ nhàng rơi xuống đất, không có chút xấu hổ.
Mọi người không khỏi trầm trồ khen ngợi.
Đám người Hoàng Phủ Cẩn tiến lên hành lễ, hiện giờ Hoàng Phủ Giác đã là hoàng đế, lễ nghi không thể bỏ.
Hoàng Phủ Giác vội vàng bảo bọn họ miễn lễ.
Hắn lưu luyến nói: "Tuy là Nhị ca đã sớm chào tạm biệt, nhưng đệ thật sự không nỡ để mọi người đi như vậy, cho nên vội vàng tới tiễn mọi người."
Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt cùng nói cảm ơn.
Hoàng Phủ Giác lại nói: "Lần này chúng ta không chuẩn bị R*ợ*u, chúng ta bắt chước cổ nhân, ngắt liễu đưa cố nhân, mong ngày sớm quay về."
Hắn bước nhanh đến cây liễu bên cạnh đình, đưa tay ngắt vài cành liễu, quay lại đình, đưa cho từng người một.
Trong mắt hắn lóe sáng lệ quang, khiến Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn cũng có cảm giác ly biệt.
Hoàng Phủ Giác lớn tiếng nói: "Ngũ ca, huynh đừng như vậy, khiến đệ lại muốn khóc."
Tô Mạt đem cành liễu còn lại giắt bên hông, thi lễ với Hoàng Phủ Giác, "Bệ hạ bảo trọng, chúng ta phải cáo từ rồi."
Nàng hy vọng hắn có thể làm một hoàng đế, như vậy cũng không uổng công nàng và Hoàng Phủ Cẩn ủng hộ hắn.
Dù sao cũng đã từng kề vai chiến đấu với nhau, đối phó với Tống hoàng quý phi, đó cũng là một hồi ức đẹp.
Nàng không hy vọng có một ngày phải đối địch với hắn, chỉ cần hắn không nghi ngờ Cẩn ca ca, nàng sẽ ủng hộ hắn cả đời.
Hoàng Phủ Giác khẽ gật đầu, nhìn nàng một lần, rồi nói với Hoàng Phủ Cẩn: "Nhị ca, nếu như cần gì hãy cứ nói. Mặc kệ là xa xôi đến đâu, đệ cùng thất đệ ở kinh thành nhất định sẽ ủng hộ huynh."
Hoàng Phủ Cẩn ôm quyền cảm tạ, cùng Tô Mạt xoay người lên ngựa.
Hoàng Phủ Giác bảo Vương Quý mang Tiêu Vĩ cầm lên cho, hắn ngồi trên ghế, nhẹ nhàng gẩy đàn, âm thanh uyển chuyển như dòng nước, âm thanh càng ngày càng mạnh mẽ.
Người cưỡi ngựa đã khuất bóng, không còn nhìn thấy nữa.
Kết thúc khúc đàn, dư âm vang vọng, dương liễu lả lướt.
Hoàng Phủ Giới lau đi nước mắt, "Ngũ ca, huynh cũng đa cảm quá đấy."
Hoàng Phủ Giác cười yếu ớt, thản nhiên nói: "Ta cũng chưa có khóc, ngược lại đệ đã khóc mất rồi, cuối cùng là ai đa cảm đây."
Hoàng Phủ Giới không phục, nhưng cũng không có cách nào khác, chỉ có thể đứng nhìn, "Nhà đầu ૮ɦếƭ tiệt kia nói đi là đi, cũng không quay đầu nhìn lại, thật sự không có lương tâm."
Hoàng Phủ Giác nhìn hắn một cái, đứng dậy, đưa cầm cho Vương Quý, "Tuổi thất đệ cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên tuyển vương phi rồi."
Hoàng Phủ Giới vừa nghe vậy, co cẳng chạy, "Ngũ ca còn chưa có hoàng hậu, đệ không gấp."
Nói xong hắn xoay người lên ngựa, chạy tóe khói.
Hoàng Phủ Giác thở dài, nhìn lá liễu rơi trên đất, ở giữa còn có một bên hoa tai hình phiến lá, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không nhìn thấy.
Hắn khom lưng nhặt lên, nhận ra là nữ trang của Tô Mạt, nàng từ trước đến nay đều luôn lựa chọn sự đơn giản, trang sức trên người đều giản lược đi.
Nhưng giản lược không phải là đơn giản, chỉ là một phiến lá nhỏ, trên mặt trang sức được chạm khắc tinh xảo, thậm chí là điêu khắc rỗng, nhẹ nhàng mà đẹp đẽ.
Hắn nắm chặt trong tay, đồng thời nhặt những lá liễu trên đất lên, sau đó cho vào hà bao, rồi đứng dậy rời đi.
Vương Quý khó hiểu, nhưng hắn không dám hỏi nhiều.
Lưu Ngọc biết, nhưng lại càng không hỏi.
Có một số người, có một số chuyện, chôn ở trong lòng, tình cảm như vậy cả đời.
Cũng có thể là đau cả đời.
Phải xem đương sự muốn nghĩ như thế nào, có thể khắc chế được hay không.
Thời tiết mùa hè chói chang, đồng lúa hai bên chín vàng, lay động theo gió như những cơn sóng.
Đám người Tô Mạt trên đường không hề dừng lại, cuối cùng về tới Trữ Châu
Càng gần Trữ Châu, lòng Tô Mạt càng thêm khẩn trương, có thể là về đến quê lòng càng lo lắng.
Đi tới thế giới này, tuy chỉ là hơn mười năm, nhưng mười mấy năm ngắn ngủi đối với nàng mà nói là rất dài, dài hơn là hai mấy năm của kiếp trước.
Nàng thậm chí có cảm giác, chính mình từ nhỏ đã là người ở nơi này, cuộc sống hiện đại chỉ là một giấc mơ.
Hoàng Phủ Cẩn thấy tốc độ của nàng chậm lại, cũng ghì lại cương ngựa, đi song song với nàng, "Mạt nhi, đến nhà không cần nói thật với lão phu nhân, cứ nói là trong kinh có chuyện cần hỗ trợ, dù sao tân đế đăng cơ, rất nhiều chuyện cần ông ấy giúp đỡ."
Khi ở trong kinh thành, Hoàng Phủ Cẩn đã cho người chuẩn bị tất cả, để đám người Hoàng Phủ Giác hỗ trợ giữ bí mật tin Tô Nhân Vũ đã ૮ɦếƭ, ngoài những người bên cạnh mình, người khác cũng không biết chuyện đám người Tô Mạt gặp chuyện, càng không biết Tô Nhân Vũ bị đâm ૮ɦếƭ.
Hoàng đế đã ra lệnh phong tỏa, tất nhiên sẽ không để xảy ra sai lầm.
Sự quan tâm, chăm sóc của hắn, Tô Mạt sao có thể không hiểu được.
Nàng cười cười, ăn sương nằm gió, gương mặt vốn mềm mại của nàng đen đi vài phần, khiến hắn cực kỳ đau lòng.
"Cẩn ca ca, huynh yên tâm, ta không sao."
Nàng đổi roi sang tay bên kia, sau đó nắm lấy tay hắn, nói khẽ, "Chào mừng huynh trở lại Trữ Châu."
Cảnh xưa lướt qua trong đầu nàng, hắn đã cứu nàng ra sao, bắt nạt nàng, lại che chở cho nàng ra sao.
Nàng đã coi thường hắn, hiểu hắn, yêu hắn,...
Giống như không có trắc trở gì, toàn bộ xảy ra rất tự nhiên.
Nàng đã mất đi phụ thân, chắc chắn sẽ không để mất đi động lực sống quan trọng nhất của nàng là người đàn ông này.
Hoàng Phủ Cẩn nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng mình, cười nói: "Chúng ta vào thành thôi."
Nói xong, hắn phóng ngựa như bay, thẳng hướng cổng thành Trữ Châu chạy tới.
Huynh đệ Lưu Vân đi trước mở đường, đầu tiên ở trước cửa thành chào hỏi, rồi lại đến phủ Quốc công bẩm báo.
Cho nên khi Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn về đến nhà, trước cửa đã có một đám người đứng đợi.
Tô Việt và Tần Nguyên Quân không đợi được, dẫn theo vài người đứng đợi ở đường lớn, vừa thấy bóng dáng bọn họ, lập tức cao hứng vẫy tay.
Hoàng Phủ Cẩn ôm Tô Mạt xuống ngựa, vừa cùng hai người hàn huyên ôn chuyện, vừa đi bộ về nhà.
Kim Kết và Thủy Muội không chịu đợi trong nhà, đều lao ra cửa lớn đón họ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc