Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 59

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tĩnh thiếu gia mỉm cười nhìn Tô Mạt, tiểu nha đầu này, luôn làm cho hắn kinh hỉ, hắn sẽ ngắm nhìn thật kĩ nàng sẽ đùa giỡn thế nào đây.
Chỉ chốc lát, A Lí trở về ngoài cửa,“Tiểu thư, làm xong rồi.”
Tô Mạt chân không nhảy xuống đất, Tĩnh thiếu gia cau mày, nhanh như chớp ôm nàng trở lại, không vui nói:“Đeo giầy vào.”
Tô Mạt chép miệng, hừ một tiếng,“Ta không muốn đeo.”
Hắn bất đắc chau mày, quỳ xuống dưới chân nàng, nhấc chiếc giày nhỏ nhắn của nàng lên, lại cầm bàn chân nhỏ nhắn của nàng, giúp nàng đeo giày vào.
Hết thảy đều rất tự nhiên, không có nửa điểm do dự cùng biểu tình khác, hết sức chuyên chú giống nhau hắn sinh ra là để giúp nàng đeo giầy.
Cho dù là công việc của hạ nhân, hắn cũng làm thành tao nhã đẹp mặt như vậy, như thể là đang hoàn thành một sứ mệnh thần thánh.
Tô Mạt ngây ngô, tuy rằng nàng không biết Tĩnh ác ma rốt cuộc là thân phận gì, nhưng khí chất tỏa ra từ hắn cao quý thanh nhã, thế nào cũng là con nhà quan to, quý nhân. Nàng nói không đeo giầy bất quá là cảm thấy sẽ mau quay về, hơn nữa nàng cũng chỉ cố ý trêu hắn, ai bảo hắn làm cái gì cũng đòi thù lao a.
Kết quả......
Hắn lại tự mình giúp nàng đeo giầy, làm công việc của một hạ nhân.
Nàng trừng mắt nhìn hắn, thanh âm thấp xuống:“Tĩnh ác ma, ngươi......”
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt đen láy chớp động, thuận thế đem nàng ôm xuống dưới, làm cho nàng và tư thế quỳ của hắn có tư thế mặt đối mặt với nhau:“Tiểu Mạt Lị, đều nói tặng giầy cho nữ nhân của mình, sẽ làm nàng ta rời đi, nhưng nếu đeo giầy cho nữ nhân mình yêu, sẽ khiến nàng ta đời đời kiếp kiếp ở bên cạnh mình.”
Tô Mạt kinh ngạc nhìn hắn, Tĩnh ác ma này, như thế nào lại ôn nhu như vậy, buồn nôn như vậy?
Hắn, hắn, hắn đã xuyên trúng nhược điểm của nàng.
Nàng kiếp trước tuy rằng chưa có đi hẹn hò, nhưng là cha cùng ông nội luôn giáo huấn đổ vào tai nàng, một người đàn ông vô luận cao quý cỡ nào, có quyền thế ra sao, nếu anh ta chịu ngồi xổm xuống, giúp con xỏ giầy một lần, như vậy anh ta thật lòng thật dạ yêu con.
Không được, nàng dường như không kìm chế nổi những giọt lệ rồi.
Nàng hít sâu, nhịn xuống, nhịn xuống, nàng hiện tại chỉ là tiểu cô nương bảy tuổi, không thể trưởng thành sớm như vậy được.
Nàng nhếch miệng, cười hắc hắc, nhấc mạnh chân đá hắn một cước, bày ra một tư thế muốn đánh nhau kịch liệt:“Tĩnh ác ma, ngươi đeo giầy cho ta, là muốn ta đánh ngươi, ha ha!”
Tĩnh thiếu gia cười ha ha, nha đầu kia rất đáng yêu, quả thực là bảo bối a.
Không đúng, là tòa núi ngọc, vô cùng vô tận, có thể khai phá liên tục.
Hắn thực chờ mong, muốn nhìn một chút trong cái đầu nhỏ bé kia rốt cuộc ẩn giấu bao nhiêu điều mà hắn không biết.
Tô Mạt lại lặng lẽ giao phó một ít chuyện cho A Lí tự mình đi làm.
Đảo mắt đêm đã xuống, đã ăn cơm chiều xong, nói chuyện chốc lát, Tô Mạt để Hồ Tú Hồng cùng Thủy Muội sớm một chút đi nghỉ ngơi, lại kêu A Thành phụ trách âm thầm bảo vệ các nàng.
Nàng lại cùng Tĩnh thiếu gia chơi cờ dưới ánh đèn, để A Lí ở tại phòng hạ nhân.
Tô Mạt nhìn lướt qua ngoài cửa sổ, cười cười, ngáp một cái:“Thiếu gia, buồn ngủ quá nha, chúng ta ngủ đi.”
Tĩnh thiếu gia tự nhiên muốn phối hợp với nàng, làm bộ như bộ dáng ốm yếu, thường thường ho khan, thở gấp nói:“Ta, ta ngủ không được, ngươi, ngươi cũng không...... Khụ khụ...... Không biết, ta...... Khụ khụ khụ, khụ khụ khụ.”
Tô Mạt săn sóc nói:“Thiếu gia, thiếu gia, mau đi nằm .”
Nàng giúp đỡ Tĩnh thiếu gia lên giường, đỡ hắn nằm xuống, sau đó đắp chăn giúp hắn.
Tĩnh thiếu gia nội lực cao thâm, nghe được bên ngoài tiếng bước chân nhẹ khẽ bước, lập tức “Phốc” một tiếng vang lên, có người chọc thủng cửa sổ giấy, hướng thổi khói mê vào trong phòng.
Hắn ngừng hô hấp, ôm Tô Mạt một phen, dùng chăn trùm kín đầu nàng, sau đó làm cho nàng bế khí, hắn lại đưa vào nội lực vào trong cơ thể nàng, như vậy khói mê đối nàng sẽ không có hiệu quả, cũng sẽ không thương tổn thân thể nàng.
Sau một lúc lâu, cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, có người nhảy vào, tìm kiếm khắp nơi.
“Lão đại, cái gì cũng không có.”
Quần áo bọn họ đều thoát ra để ở bên cạnh, chẳng những không tìm được một ngân phiếu ngàn lượng, thứ khác cũng không đáng giá.
Nhưng là nhìn quần áo Tĩnh thiếu gia, tuyệt đối là loại gấm vóc cực kì đáng giá, một khúc vải ít nhất cũng mấy trăm lượng bạc, khẳng định chủ nhân của nó là rất có tiền.
“Lão đại, đều hôn mê rồi, căn phòng kia cũng không đáng giá.”
“Đúng rồi, Hổ Vĩ, ngươi không phải nói tên ngốc kia hôm nay tiền trang sao ?”
“Lão đại, đúng vậy.”
“Bọn họ khẳng định là đi gửi tiền vào tiền trang rồi.”
“Lão đại, chúng ta có cần trói bọn chúng lại hay không?”
Lão đại kia “phốc” một cái, gõ xuống đầu ai đó “Ngu ngốc, đây là Bạch Thủy Đầu, ngươi cho là là vùng hoang vu dã ngoại à? Chúng ta cũng chỉ có thể vụng trộm đến, lặng lẽ đi về.”
Bạch Thủy Đầu là trấn lớn bên cạnh sông, thương nhân thường xuyên lui tới buôn bán, binh lính tuần tra cũng nhiều, cường đạo nào dám tùy tiện viếng thăm, cho dù đến, nhiều nhất chỉ khoảng mười mấy tên.
Hơn nữa cho dù biết bọn họ cất tiền ở tiền trang, cũng không có biện pháp, tiền trang mở ở nơi nào, tự nhiên sẽ có thế lực và tay chân bảo vệ, nếu không không phải đều bị ςướק sạch hay sao?
Kia lão đại quả quyết :“Ngày mai bảo Trương Đại Quý mời bọn họ uống R*ợ*u.”
Lại vang lên giọng nói thì thì thầm thầm, một vài người thấp giọng ủng hộ :“Lão đại anh minh.”
“Chuồn mau!”
Mấy người trong nháy mắt chuồn không còn bóng người.
Tĩnh thiếu gia lắng nghe một chút, thấy bọn chúng quả đã rời đi thật, hắn kéo chăn ra, lưu chuyển nội lực, hai mắt chăm chú nhìn gương mặt nàng.
Chỉ thấy nàng mân mê miệng, cặp mắt sáng trong suốt mỉm cười.
Hắn rung động, nhưng nhịn xuống, ra sức nhắc nhở chính mình, nàng còn rất nhỏ rất nhỏ rất nhỏ......
“Bọn họ đi rồi.”
Tô Mạt đá đạp chân lung tung cười ha ha:“Mau đi xem một chút Tiểu Cầu Vồng các nàng có xảy ra chuyện hay không ?”
Tĩnh thiếu gia ôm lấy nàng:“Ngủ đi, có A Thành, bọn họ không sao .”
Sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau, Tô Mạt rời giường rửa mặt, sau đó thảnh thơi đi đại sảnh ăn điểm tâm sáng, chờ vợ chồng Trương Đại Quý đến.
Thủy Muội con mắt sưng đỏ, hiển nhiên là đã khóc, nhưng biểu tình kiên định rất nhiều. Xem ra đối vợ chồng Trương Đại Quý đã không còn ôm ảo tưởng rồi.
Thời điểm cha mẹ còn sống, nàng cũng từng rất hạnh phúc, nhưng bọn họ vừa qua đời, mọi thứ trong nhà đều bị nhị thúc nhị thẩm chiếm lấy.
Nàng mỗi ngày chỉ có thể ngủ hai cái canh giờ, cơm cũng ăn không đủ no, làm nhũng việc không khác hạ nhân là mấy, còn phải đi ra ngoài bán hoa.
Nếu không phải gặp được tiểu thư cùng thiếu gia, nàng khẳng định sống không được bao lâu .
Cho nên nàng muốn một lòng một dạ đi theo bọn họ, cố gắng làm việc, báo đáp bọn họ.
Xe ngựa vợ chồng Trương Đại Quý vội vàng đến, Tô Mạt kêu Tĩnh thiếu gia bọn họ đi vào phòng chờ tin, nàng cùng A Lí phụ trách đàm đạo cùng hai vợ chồng họ, lại phân phó ít việc.
Cùng đi với bọn họ đến còn có năm đại hán, dáng người vạm vỡ, vẻ mặt dữ tợn, thoạt nhìn giống kẻ giết heo, rất dữ tướng.
Tô Mạt lập tức phán đoán kia là đồng bọn cường đạo, bởi vì có sự kiêng nể trên trấn cho nên chỉ tới đây có 5 người, đóng giả nhân chứng cùng thôn của Trương Đại Quý.
Tô Mạt làm bộ không biết, nhiệt tình đón tiếp bọn họ.
Vợ chồng Trương Đại Quý bởi vì lĩnh giáo qua sự khéo ăn khéo nói của Tô Mạt, cho nên cũng không dám sơ suất, cười theo giới thiệu , đầu lĩnh kia kêu là Lưu Hắc Hổ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc