Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 589

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Khi nàng đi đường vòng rời khỏi tẩm điện của Hoàng Phủ Giác có nhìn thoáng qua, hiện giờ Hoàng Phủ Tuyên vẫn như cũ toàn thân hoa phục, bộ dạng vênh váo, không có nửa điểm nhận thức rõ hiện thực.
"Lão ngũ, ngươi ra đây cho ta, đứng nắm lấy ta!"
"Lão ngũ, ngươi nhanh đi ra cho ta, ngươi thật là to gan, lại dám giả truyền thánh chỉ, phụ hoàng sao có thể đem ngôi vị truyền cho ngươi? Ta vốn là thái tử, hơn nữa bây giờ vẫn là thái tử, ngươi thức thời thì nhanh chóng đem thánh chỉ trả lại cho ta."
Tô Mạt cười lạnh, Tín vương này bị nhốt mấy năm nay xem ra đầu óc không được ổn định cho lắm, miệng nói ra toàn lời điên khùng, hắn chắc chắn Hoàng Phủ Giác chưa đăng cơ thì không dám động vào hắn.
Người giống như hắn, rõ ràng nên rời khỏi khán đài này rồi, trốn sau lưng người khác, có lẽ có thể sống an ổn được cả đời.
Nếu vẫn không chịu cúi đầu trước người khác, chỉ sợ là về sau sẽ phải chịu khổ thôi.
Nếu hắn không gây chuyện, Hoàng Phủ Giác nói không chừng còn nể mặt tiên đế, sẽ chiếu cố huynh đệ.
Nhưng hắn gây chuyện như vậy, là nhắc nhở Hoàng Phủ Giác trước kia mình hung hăng như thế nào, đã áp chế mẹ con Hoàng Phủ Giác ra sao, gợi lên sự tức giận của Hoàng Phủ Giác và thái hậu, vậy thì Tín vương gặp xui rồi.
Dù Hoàng Phủ Giác không so đo, nhưng nàng lại không biết Lương phi có rộng lượng như vậy không.
Nhiều năm làm con dâu chịu đựng giờ thành bà, một đi xoay người, đều muốn xả những tức giận trong lòng.
Nàng không có tâm tình xem Tín vương bị xử lý ra sao, xoay người vội vàng rời đi.
Đảo mắt đến ngày đăng cơ của tân đế, đại xá thiên hạ, nhưng mà Lưu gia, Tả gia, Tống gia không được đại xá, Nhạc Thiếu Sâm cũng chỉ đổi thành lưu đày ngàn dặm.
Tân đế đăng cơ không lâu, cũng đổi lại thụy hiệu và miếu hiệu, thụy hiệu là "Vũ", miếu hiệu là "Thái tổ", người sau gọi là Thái tổ Vũ hoàng đế.
Có Hoàng Phủ Cẩn trấn thủ, đại điện đăng cơ của tân đế không hề có biến có gì, phi thường thuận lợi.
Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn không muốn trì hoãn thêm nữa, sau khi Hoàng Phủ Giác lên ngôi bọn họ liền lên kế hoạch đi Giang Nam.
Thương thế của tỷ muội Lan Nhược đã khỏi hẳn, cùng với Lưu Vân Lưu Hỏa đi theo, mấy người thu nhập xong hành lý chỉ chờ Tô Mạt lên tiếng.
Hoàng Phủ Cẩn và Hoàng Phủ Giới tiến cung chào tạm biệt hoàng đế, bọn họ là huynh đệ ruột thịt, Tô Mạt cũng không muốn tham gia nên ko đi cùng.
Nàng gọi tỷ muội Lan Nhược, "Người lưu lại bảo vệ Tả tiểu thư có tin tức gì ko?"
Đối với Tả Minh Thụy bởi vì trong lúc vô ý chịu ân huệ của nữ đế là cả đời khắc ghi, không tiếc trả giá bằng của mạng sống của gia đình mình, Tô Mạt rất kính nể hành động đó, nhưng mà cũng vô cùng cảm khái.
Dù sao khi tiên đế vẫn còn lại cực kỳ coi trọng ông ấy, coi ông là tâm phúc của mình, xem như là một tay tiên đế kéo lên.
Cũng bởi vì Tả Minh Thụy phản bội, mới chính thức khiến tiên đế chán nản, trở thành ngọn rơm đè ૮ɦếƭ lạc đà.
Tả Minh Thụy bị xử trảm, Tả phu nhân vẫn còn sống, vì có quan hệ với Thẩm gia nên không lo về tính mạng, nhưng lại bị nhốt ở kinh thành và trang viên lân cận của hoàng gia để làm những việc nặng nhọc, hơn nữa cả đời cũng không được rời khỏi.
Mà Tả Nghi Lan gả và hoàng thất, tiên đế vì sĩ diện, không xử trí Tín vương, tất nhiên không xử trí Tín vương phi.
Chỉ là ngầm ђàภђ ђạ là không thể thiếu được.
Không nói đến hoàng đế, riêng Tín vương đã hận vương phi của mình đến thấu xương, nếu không phải Tô Mạt phái người bảo vệ, chỉ sợ Tín vương phi chẳng những phải chịu nhục, tính mạng cũng khó bảo vệ được.
Ngược lại Tô Văn Nhi do tính tình khéo đưa đẩy, hơn nữa quan hệ với Tô Trì cũng tốt, lại giỏi xu nịnh, tuy ở bên cạnh Tín vương cũng phải chịu ít tội, nhưng so với người khác cũng thoải mái hơn, còn có thể thường xuyên cho Tả Nghi Lan dùng dược, khiến Tín vương càng chán ghét nàng ấy.
Mặc kệ trước đây ra sao, hiện giờ tỷ tỷ đã hạnh phúc, mà Tả Nghi Lan gả cho Tín vương, lại không có hạnh phúc.
Chỉ sợ lúc Tả Minh Thụy gả con gái cho Tín vương, cũng chỉ là một nước cờ.
Nếu một tài nữ như vậy, bị trở thành quân cờ, Tô Mạt không khỏi bùi ngùi.
"Tiểu thư yên tâm, Tả tiểu thư không có nguy hiểm gì đến tính mạng." Cho dù đồ ăn của nàng ấy thường xuyên có độc, hoặc là có người cố ý phóng hỏa, hoặc thả rắn các loại, thậm chí có đầy tớ say R*ợ*u muốn xông vào, nhưng có người của tiểu thư âm thầm bảo vệ, Tả Nghi Lan xem như hữu kinh vô hiểm.
Tô Mạt đứng dậy, "Muội đi theo ta một chuyến, trước khi đi đến cáo từ Tả tiểu thư, xem nàng ấy có tâm nguyện gì không."
Nếu nàng ấy có yêu cầu gì, Tô Mạt nguyện ý cầu tình với hoàng đế thả cho nàng rời đi.
Dù sao cũng là nữ tử, tuy là có chút thông minh, nhưng cũng chỉ là cầm kỳ thi họa mà thôi, không hiểu những âm mưu quỷ kế, rời khỏi Tín vương phủ, cũng chỉ là tìm một nơi vắng vẻ, sống cả đời ở đó mà thôi.
Không có gì khó khăn, tin tưởng Hoàng Phủ Giới sẽ rộng lượng.
Tô Mạt dẫn theo Lan Nhược cưỡi ngựa đến Tín vương phủ, binh lính bên ngoài vương phủ đã được lệnh rút lui, một quản gia đang dạy bảo người làm, chỉ huy mấy người chỉnh sửa lại vương phủ.
Nhìn thấy hai người Tô Mạt, mấy người ở cửa hai mắt sáng lên, quản gia kia nhìn thấy, giọng kênh kiệu nói: "A...Các ngươi đến đây có chuyện gì? Người không liên quan không được đến gần vương phủ, cẩn thận ta sai người bắt các ngươi lại."
Lan Nhược liếc mắt nhìn qua, tên quản gia khẽ run rẩy, nhưng lập tức lại đứng thẳng người ưỡn *** ra.
"Vương gia không có ở vương phủ." Giọng nói của hắn thấp xuống.
Lan Nhược hừ nói: "Chúng ta đến tìm Tín vương phi."
"Vương phi? Vương phi nào?" Quản gia lầm bầm, "Vương gia của chúng ta không phải ai cũng có thể gặp."
Lan Nhược cười nhạo: "Ngược lại chúng ta không biết Tín vương lại còn có vài vương phi đấy."
Quản gia kia liếc mắt nhìn hai nàng, mới chỉ nói vài câu, hắn lập tức cảm thấy hai người này không dễ chọc, không nói đến nữ nhân lạnh lùng phía trước, chỉ mình cô gái đứng sau chưa nói câu gì, khí chất như hoa ngọc lan thuần khiết, nhưng ánh mắt kia...vừa thấy liền không dám nhìn tiếp.
"Tô vương phi của chúng ta ...noi, không..."
"Tô vương phi?" Lan Nhược hừ một tiếng, "Chúng ta muốn gặp Tả vương phi, không phải trắc phi." Lan Nhược có chút không kiên nhẫn nói.
Quản gia kia liền nói: "Vậy, từng này." Hắn xòe bàn tay ra, ý nói năm mươi lượng bạc.
Lan Nhược giận quá hóa cười, dương tay muốn cho hắn một cái tát, nhưng lại nhịn xuống, lạnh lùng nói: "Tiểu thư của chúng ta không có kiên nhẫn, nếu ngươi không thông báo, chúng ta tự mình vào."
Nói xong quay đầu nhìn Tô Mạt nói: "Tiểu thư, chúng ta vào thôi."
Tô Mạt hơi gật đầu, bước đi vào, Lan Nhược đi trước mở đường.
Quản gia kia thấy vậy không nói được gì, quả thật là vô thiên vô pháp, hắn vừa mới lên làm quản gia, không thể để Tô trắc phi mất mặt, nhất định phải biểu hiện cho tốt.
Hắn vừa định bước lên ngăn cản, liền cảm thấy một cỗ lực lượng mạnh mẽ đánh về phía hắn, lập tức hắn bị ném ra xa ba trượng, "ầm" một tiếng ngã trên đất, đau đớn khiến hắn ngất đi.
Những kẻ trông cửa khác không dám ngăn cản, lập tức có kẻ giỏi mồm mép tiến lên cười tít mắt.
Lan Nhược không để ý tới, nói một câu, "Đi trước dẫn đường."
Tên sai vặt kia lập tức vui vẻ đi trước dẫn đường.
Tuy không được Tín vương sủng ái, nhưng vương phủ xây dựng toàn bộ giống nhau, diện tích rất lớn, hoa viên tinh xảo, dọc theo đường đi hoa và cây cảnh sum suê, nhưng càng đi vào bên trong càng giống như hậu viện của hạ nhân.
Tên sai vặt kia có chút xấu hổ, một bên giải thích: "Vương phi của chúng ta thích thanh tĩnh, không thích náo nhiệt nên ở chỗ yên tĩnh này."
Chỉ sợ là do Hoàng Phủ Tuyên cố ý làm vậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc