Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 587

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Hoàng Phủ Giác nâng lên, hướng về phía Hoàng Phủ Cẩn, Hoàng Phủ Cẩn nhíu mày, nhưng vẫn kéo Tô Mạt quỳ xuống.
Tuy Tô Mạt không có nhiều hảo cảm với hoàng đế, nhưng vẫn cần phải giả vờ.
Hoàng Phủ Giác cũng cuống quít quỳ xuống, giơ cao chiếc hộp lên, "Nhị ca, trước đây có đại ca ở một bên, mọi người đều phải kiêng dè, rất ít thân cận. Đệ là thật tâm muốn kết thân với huynh và thất đệ. Ngũ đệ tự cảm thấy mình vô đức vô năng, không đảm đương được trọng trách như vậy, nhị ca từ khi còn thiếu nhiên đã đóng góp nhiều công lao cho Đại Chu. Ngũ đệ cảm nhận được, nên đem gán*** giang sơn này cho nhị ca, mới đúng theo lòng người dân, xin nhị ca..."
Bên cạnh Lưu Ngọc bất động thanh sắc, Vương Quý lại không như vậy, tròng mắt sắp lồi ra gấp đến nỗi vò đầu bứt tai, rất muốn tiến lên ngăn cản.
Nhưng Hoàng Phủ Giác đã cảnh cáo hắn trước, nếu dám đứng ra nói gì, sẽ lập tức đuổi hắn ra ngoài.
Cho nên hắn chỉ có thể lo lắng suông, ra sức túm lấy tay áo Lưu Ngọc.
Hoàng Phủ Cẩn rốt cuộc cũng hiểu, không chờ hắn nói xong, vội vàng ngắt lời: "Ngũ đệ, phụ hoàng đem ngôi vị hoàng đế truyền lại cho đệ cũng đã trải qua suy tính, đệ không cần xem nhẹ bản thân. Mặt khác, nhị ca thật sự không có tâm tư làm việc này, ngũ đệ đừng từ chối nữa."
Tô Mạt lẳng lặng nhìn, vẻ mặt của Hoàng Phủ Giác chân thành tha thiết, ánh mắt trong suốt, không hề né tránh, xem ra là thật tâm muốn nhường ngôi.
Nàng không khỏi nhớ tới Hoàng Phủ Tuyên, nếu là hắn ở đây, chỉ sợ đoạt lấy ngôi vị hoàng đế trong gió tanh mưa máu.
Nhìn một màn huynh hữu đệ cung, tương hỗ khiêm nhường, khiến cho nàng cảm thấy có lẽ hoàng gia cũng có chân tình.
Vô tình nhất là nhà đế vương, có đôi khi cũng là bị bắt buộc.
Lão hoàng đế lo lắng mình già đi, nhóm nhi tử khỏe mạnh, sẽ đoạt mất vị trí của mình.
Mà vị thái tử kia, lại kiêng kị đám đệ đệ hoặc là có năng lực chinh chiến, hoặc là hiền đức, sợ bọn họ vượt qua mình.
Một khi phụ hoàng đã đa nghi, như vậy tất cả hậu cung, đám hoàng tử, tất cả quan viên, tất nhiên là một đám chướng khí, nghi ngờ lẫn nhau.
Nàng thật lòng hy vọng, sau khi Hoàng Phủ Giác kế vị có thể thay đổi được sự nghi kỵ, khiến cho quần thân an tâm nâng đỡ tân quân, mà không phải đấu đá lẫn nhau, quan trường đấu đá.
Dù sao nàng cùng Hoàng Phủ Cẩn không nhảy vào vũng nước ***c này lần nữa.
Đối với bọn họ mà nói, tự bản thân có năng lực, không cần gánh trọng trách lớn như vậy trên lưng, không bằng tự mình lập ra vương quốc của chính mình.
Tại Đại Chi, dù là buôn bán hay làm ruộng, chỉ cần là đất đai của Đại Chu, như vậy chắc chắn phải chịu chế ước của quan địa phương, tuy là hoàng đế ban cho nàng và Hoàng Phủ Cẩn đặc quyền, như thế lại càng nhắc nhở bọn họ phải biết mình là ai.
Hoàng Phủ Giác lại không đồng ý, vẻ mặt hắn đau thương, "Nhị ca, huynh văn võ song toàn, là người tốt nhất. Hơn nữa, sức khỏe của đệ, không biết lúc nào thì...thay vì sớm lại đổi người, không bằng nhị ca tạm thời vất vả, gánh vác trọng trách này. Đợi khi đại cục ổn định, tất nhiên có thể đem trọng trách đó giao cho người khác. Huống hồ với bản lĩnh của nhị ca và Mạt Nhi, muốn bồi dưỡng người kế nhiệm là chuyện đơn giản."
Trong mắt người khác ngôi vị hoàng đế chí cao vô thượng, nhưng qua lời bọn họ, lại biến thành là gán***.
Ánh mắt Tô Mạt càng thêm nhu hòa, nhìn Hoàng Phủ Giác nàng liền nhớ lại những chuyện trước đây.
Thời điểm khi Hoàng Phủ Giác cực kỳ quan tâm đến nàng, giúp đỡ nàng rất nhiều, khiến nàng cảm thấy hắn giống như một đại ca ca, cũng là một tri kỷ.
"Ngũ ca, huynh không cần từ chối nữa. Chúng ta cũng không muốn nói gì thêm, nếu thật sự là điều chúng ta muốn, dù không cho cũng sẽ tới ςướק lấy. Không muốn, dù người khác có cảm thấy ra sao, chúng ta cũng sẽ không muốn. Ngũ ca, huynh yên tâm, kim châm trên đầu huynh không nguy hiểm đến tính mạng, độc trong người cũng không gấp, huynh sẽ tốt hơn. Chờ chúng ta từ Giang Nam trở về, từ từ sẽ tìm cách lấy kim châm trong đầu huynh ra."
Trước đây không thể ***ng tới kim châm, là vì Hoàng Phủ Giác không có nội lực, hiện giờ hắn đã có thể tu luyện nội công tâm pháp thâm hậu, đến lúc đó có thể phối hợp với nhau, cũng có thể nắm chắc mấy phần.
Chỉ là cuối cùng có thành công hay không, còn chưa thể nói trước.
Hoàng Phủ Cẩn sợ hắn vẫn kiên trì, liền nói: "Quốc không thể một ngày không có vua, ngũ đệ vẫn là sớm chuẩn bị, huynh và Mạt Nhi nghỉ ngơi mấy ngày rồi sẽ lên đường.
Hoàng Phủ Giác thấy hai người rất kiên định, thật sự không có hứng thú với ngôi vị hoàng đế này, hắn thở dài, khó xử đặt hộp tử ngọc lên bàn.
"Một khi đã vậy, Giác đành cố gắng làm. Giác có chỗ nào không tốt, nhị ca và Mạt Nhi nhất định phải thẳng thắn."
Nói xong, hắn trịnh trọng hành lễ.
Hoàng Phủ Cẩn đành phải nhận, nâng hắn dậy nói: "Ngũ đệ cứ thẳng tay mà làm đi, huynh và Mạt Nhi nhất định hết sức hỗ trợ."
Hoàng Phủ Giác đảm bảo sẽ đối xử tốt với các huynh đệ, binh quyền biên cảnh do thất đệ nắm giữ, những đệ đệ khác khi trưởng thành sẽ được phong vương lập phủ, phân công họ những chức vị nhất định, để cho họ góp sức xây dựng đất nước.
Tô Mạt nghe hắn nói xong, nhắc nhở: "Ngũ ca, sau này huynh làm hoàng đế, do huynh quyết định. Tất cả lấy đại cục làm trọng, có đôi khi không nên sợ lời người khác mà thỏa hiệp."
Nàng không biết những hoàng tử kia có thành thật, không có hứng thú với ngôi vị hoàng đế giống Hoàng Phủ Cẩn hay không.
Quyền thế sinh ra dã tâm, lại thêm người châm ngòi, dã tâm của bọn họ sẽ càng lúc càng lớn.
Hoàng Phủ Giác cảm ơn nàng, ánh mắt dừng lại trên người nàng một lát, lập tức rũ mắt xuống, lưu luyến không rời nói: "Nhị ca, có thể chờ sau khi đệ lên ngôi rồi hãy đi được không? Đệ muốn huynh ở cạnh."
Hoàng Phủ Cẩn nghĩ nghĩ, dù sao đi Giang Nam cũng cần phải chuẩn bị mấy ngày, cũng không lâu lắm, hắn nhìn về phía Tô Mạt.
Tô Mạt gật đầu, "Nếu ngũ ca đã mời như vậy, Cẩn ca ca đáp ứng đi."
Hoàng Phủ Cẩn cười cười, xem như là đồng ý rồi.
"Điện ha, vậy nô tài đi chuẩn bị." Vương Quý mừng rỡ cười ngoác đến tận mang tai, hắn lớn giọng nói, "Lưu công công, còn thất thần làm gì, còn không nhanh đi báo tin vui cho thái hậu nương nương đi."
Lưu Ngọc nhìn bọn họ, khom người lui ra, đi ra bên ngoài liền nói với Vương Quý: "Vương công công, ngươi đi truyền lời triệu tập quần thần đến Thái Cực môn."
Vương Quý trừng mắt, "Lưu công công, ông sai khiến ta? Hiện giờ hai ta ai lớn hơn?"
Lưu Ngọc liếc hắn một cái, thản nhiên nói: "Chẳng lẽ Vương công công có thể đọc di chiếu của tiên đế?"
Mặt Vương Quý dài ra, đành phải bước đi, lại phái tiểu thái giám đi báo tin vui cho Thái hậu.
Trong khoảng thời gian này Khâm Thiên Giám và lễ bộ vô cùng bận rộn, tìm ngày tốt để lập mộ cho tiên đế, lại vì đại sự lên ngôi của tân đế, tìm thụy hiệu, miếu hiệu, ngày tốt để lên ngôi.
Cuối cùng xác định ngày mùng tám tháng tư là ngày tốt, Giám thượng y vội vàng làm long bào mới cho tân đế, mũ miện phục, chính phục và các loại thường phục, trong lúc này người ngã ngựa đổ.
Mà về di thể của tiên đế, Lưu Ngọc làm theo yêu cầu giữ bí mật, chỉ nói là để tại Cung Càn Thanh.
Công bộ nghiên cứu mở rộng hoàng cung về phía đông thêm hai dặm, tu kiến cung điện của tân đế, Hoàng Phủ Giác bác bỏ, ra chiếu dụ dùng ngay phần còn lại của cung điện, chủ yếu là chia ra Vĩnh Ninh cung của thái hậu và chỗ ở của hoàng đế, bởi vì hắn chưa đại hôn, lại không có phi tần, tạm thời không cần mở rộng hoàng cung.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc