Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 586

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Hoàng Phủ Cẩn cũng đồng ý, Tô Mạt liền phân phó Lưu Vân, bảo hắn dùng bồ câu đưa thư gửi cho A Lý, bọn họ tổng hợp những manh mối có liên quan đến bạch y nhân và đám người phục kích để tìm kiếm, nhất định phải tìm ra hành tung của bọn họ.
Thương thế của Hoàng Phủ Giới có chút phiền toái, bị nội thương, cần phải nghỉ ngơi nhiều.
Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt ban đầu định rời đi trước, hắn lại sống ૮ɦếƭ không đồng ý, nhất định bắt bọn họ phải ở lại.
"Nhị ca, vương phủ và phủ quốc công đều đã dọn hết đi, trở về đó cũng không có gì, chi bằng ở lại nơi này của đệ. Trước khi hai người rời đi, cứ ở lại đây, ở đây tốt như vậy. Nếu cần gì, hai người cứ tùy ý sai bảo người làm."
Hắn gọi phó tướng của mình tới, ra lệnh cho mọi người phải nghe lệnh của Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt.
Phó tướng kia đi vào, thì ra là Lục Thiệu.
Đã lâu rồi Tô Mạt mới gặp lại hắn, sau khi Cố Chiêu ૮ɦếƭ, chức trưởng thị vệ rơi trên người hắn.
Lục Thiệu đối với Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn rất kính cẩn, chờ sai bảo.
Hiện giờ Tô Mạt cũng không cần bọn họ giúp gì, chỉ nói vài câu rồi bảo hắn đi trước.
Tháng hai còn lành lạnh, hoa xuân nở vàng một góc, Tô Mạt đứng bên bờ ao nhìn băng tan, phía dưới có vài con cá vàng bơi lội kiếm ăn.
Nàng nhớ lại trước đây, khi ở Tô phủ tại Trữ Châu, nàng và Tô Hinh Nhi khi đó như nước với lửa, thời điểm đi xem cá chép, xảy ra xung đột.
Khi đó phụ thân phản ứng ra sao?
Khi không biết mình là nữ nhi của cố di nương, vẫn chắc chắn Tô Hinh Nhi mới là nữ nhi của cố di nương, hình như phụ nhân không để ý đến lẽ thường.
Tuy là cảm thấy mình tốt, muốn thể hiện tốt hơn, nhưng có một lần liên lụy đến Tô Hinh Nhi, thì tình cảm đó biến mất không còn.
Này có phải chứng minh, tưởng niệm của phụ thân đối với mẫu thân đã vượt qua tất cả mọi chuyện?
Cho dù là nữ nhi ruột thịt của ông cũng vô dụng?
"Mạt Nhi, có tin tức rồi."
Hoàng Phủ Cẩn đứng ngay sau lưng nàng, khí tức trong trẻo mà lạnh lùng, nhưng lại mang cho nàng cảm giác ấm áp lạ lùng.
Ôm nàng vào trong ***, hắn nói khẽ: "Có tin tức từ A Lý, người phục kích chúng ta chính là người của Quân gia. Nhưng mà..."
Hắn dừng lại không nói tiếp.
Tô Mạt ngẩng đầu nhìn hắn, từ trong mắt nhìn thấy sự do dự, "Cẩn ca ca, huynh nói đi, muội chịu được."
Hoàng Phủ Cẩn nói: "Quân gia và Thẩm gia có liên hạ, những bạch y nhân vào kinh đều là do Thẩm gia nghĩ cách đưa vào, đóng giả là tiêu sư của Thẩm gia."
Thẩm lão gia là người có danh tiếng trên giang hồ, từ trước đến nay luôn nhất ngôn cửu đỉnh, cũng không nói dối, nếu ông ta giấu nàng sự thật, đâm sau lưng nàng, vậy nàng nhất định sẽ không tha cho ông ta!
Nhưng chuyện quan trọng bây giờ là phải tìm được chứng cứ xem có phải là người của Thẩm gia làm hay không.
Hơn nữa vì sao Thẩm gia lại làm như vậy.
"Mạt Nhi, nếu nàng muốn, ta sẽ cùng nàng đi Giang Nam." Thẩm gia là đệ nhất gia tại Giang Nam, cũng là thương gia lớn nhất Đại Chu, có vô số quan hệ với hoàng gia.
Nếu thật sự Thẩm gia có điều mờ ám, chỉ sợ mọi chuyện sẽ rất phức tạp, về tình về lý, hắn đều sẽ không đứng ngoài nhìn.
Tô Mạt đá một sỏi dưới chân xuống ao, "Cẩn ca ca, huynh nói thử xem nếu Thẩm gia và bạch y nhân có liên quan với nhau, vậy thì động cơ của ông ta là gì? Chẳng lẽ là có quan hệ gì với Vu Hận Sinh?"
Tả Minh Thụy ủng hộ Vu Hận Sinh, mà Thẩm gia lại là nhà bố mẹ vợ của Tả Minh Thụy, rất khó nói là hai nhà này có hợp mưu với nhau hay không.
Nhưng mấu chốt của vấn đề là Tả Minh Thụy biết Vu Hận Sinh không phải là con ruột của hoàng hậu, hắn nhất định sẽ nói tin tức này cho đồng bọn, nếu Thẩm gia là đồng phạm, nhất định sẽ không đối địch với Hoàng Phủ Cẩn.
Bị tập kích ở sườn núi, R*ợ*u ngự ban có độc, ám sát Ngụy vương, hiện giờ không thể giải thích rõ được mọi chuyện.
Hai người thương lượng chuyện đi Giang Nam, Lưu Vân từ cửa bên đi vào, "Vương gia, tiểu thư, Lạc vương mời chúng ta qua đó."
Tuy là hoàng đế để lại di chiếu truyền ngôi cho Hoàng Phủ Giác, nhưng hắn chưa đăng cơ, cho nên vẫn chưa đổi lại xưng hô.
"Có nói là chuyện gì không?" Hoàng Phủ Cẩn hỏi.
Lưu Vân lắc đầu, "Người tới là quản gia của Lạc vương phủ, chỉ nói là mời thiếu gia và tiểu thư, không nói đến có chuyện gì."
Hoàng Phủ Cẩn nhìn về phía Tô Mạt, "Có thể là muốn nói cảm ơn, hoặc có thể là có chỗ không khỏe, chúng ta qua đó thử xem."
Lưu Vân do dự một chút, "Vương gia, hay là để tiểu nhân đi trước, thăm dò một chút."
Hắn cảm thấy vương gia nhà mình đúng là độc nhất vô nhị, Lạc vương sắp trở thành tân đế, ai biết trong lòng hắn ta nghĩ gì, có khúc mắc gì với vương gia nhà mình không?
Ngay đến tiên đế cũng còn kiêng kị vương gia, huống chi đây không phải là huynh đệ ruột thịt?
Hơn nữa, Lưu Vân cảm thấy rất rõ, Lạc vương vẫn còn mơ tưởng đến Tề vương phi tương lai.
"Không cần, vương gia vừa cứu hắn một mạng, chẳng qua chỉ là cảm ơn thôi." Tô Mạt phủ quyết đề nghị của Lưu Vân, cùng Hoàng Phủ Cẩn đi thay đồ rồi tiến cung.
Vốn hoàng cung đã bị sụp một khoảng lớn, hiện giờ quây lại, đang xây dựng tự miếu hoàng gia, Hoàng Phủ Giác cũng quay về ở cung của ngũ hoàng tử.
Tiếp đón Hoàng Phủ Cẩn là Lưu Ngọc, hiện vẫn là đại thái giám bên cạnh Hoàng Phủ Giác.
Lưu Ngọc cung kính mời hai người vào, Vương Quý đã có phần kênh kiệu, eo thẳng tắp, cằm hơi nhếch lên.
Vương Quý đẩy tay Lưu Ngọc sang một bên, cười nói: "Vương gia, Tô tiểu thư, bệ hạ đã chờ hai người từ lâu."
Tuy là cười, nhưng đuôi mắt và khóe môi đang giật giật kia, có thể khiến người ta cảm nhận được hắn đang oán giận, dù sao dám để hoàng đế chờ, đó chính là đại nghịch bất đạo.
Tô Mạt liếc mắt nhìn hắn một cái, Vương Quý này nàng cũng có biết qua, trước đây cùng với Bình An hầu hạ Hoàng Phủ Giác, bởi vì là người do mẫu phi của Hoàng Phủ Giác, nên rất người tôn trọng, hắn cũng không khiêm tốn, ở cung của ngũ hoàng tử nói một không ai dám nói hai.
Hiện giờ Hoàng Phủ Giác đã lên ngôi, chỉ sợ Vương Quý có thể ngang bằng với Lưu Ngọc hô phong hoán vũ rồi.
Vương Quý thấy Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt vậy mà chẳng khách khí với hắn, ngay cả tươi cười và nịnh nọt cũng không có, cảm thấy không vui, bĩu môi, xoay người đi trước vào điện.
Hoàng Phủ Cẩn cầm tay Tô Mạt, hai người cùng nhau đi vào.
Hoàng Phủ Giác bước nhanh ra đón hai người, hắn mặc bộ cẩm bào đơn giản, đầu đội mũ tử kim, càng tăng thêm vẻ tuấn dật, nhưng do chưa giải hết độc, sắc mặt có chút tiều tụy.
Hắn cung kính hành lễ với Hoàng Phủ Cẩn, lại chào hỏi Tô Mạt.
Hai người cũng hoàn lễ, bởi vì hắn còn chưa đăng cơ, Hoàng Phủ Cẩn cũng không khách sáo với hắn, hỏi xem sức khỏe hắn sao rồi.
Hoàng Phủ Giác mời hai người ngồi, sai Vương Quý dâng trà.
Vương Quý nghiêm mặt nắm chặt tay, hắn không vui, sau này mình là ngự tiền đại thái giám, chính là tổng quản đại nội, chẳng lẽ việc châm trà nhỏ nhoi này cũng do mình làm?
Hắn trừng mắt nhìn tiểu thái giám và cung nữ xung quanh, nếu để họ làm, có vẻ chưa đủ cấp, liền hướng về phía Lưu Ngọc bĩu môi.
Lưu Ngọc này, ỷ vào sự sủng ái của tiên hoàng, lại dám xum xoe trước mặt tân đế, dựa theo lệ thường, thì hắn phải tuẫn táng cùng tiên đế.
Lưu Ngọc cũng không thèm nhìn hắn, tự mình rót trà đưa tới.
Hoàng Phủ Giác tự mình đặt trà lên bàn gỗ, "Lần này ít nhiều có sự giúp đỡ của nhị ca, đệ đã tốt hơn nhiều rồi, tập luyện bộ nội công khử độc kia quả thật có hiệu quả."
Nói xong hắn liền hỏi vài chỗ chưa hiểu, tuy rằng trước đây có luyện võ, nhưng chưa từng tập qua nội công tâm pháp, hiện giờ xem như là lần đầu tiên.
Hoàng Phủ Cẩn một bên giải thích cho hắn, một bên đặt tay lên cổ tay của hắn kiểm tra.
Một lát sau, Hoàng Phủ Cẩn gật đầu, "Ngũ đệ rất có thiên phú luyện võ, tuy hiện giờ hơi muộn, nhưng vẫn có hiệu quả. Dựa theo tiến độ này, không đến hai năm, có thể đẩy hết độc tính ra ngoài, mỗi ngày kiên trì tu tập nội công tâm pháp, có thể giúp cơ thể khỏe mạnh, kéo dài tuổi thọ."
Hoàng Phủ Giác khom người nói cảm ơn.
Hoàng Phủ Cẩn cười nói: "Ngũ đệ hà tất phải xa lạ như vậy, về sau đệ chính là tân quân, nên có uy nghiêm của đế vương. Nhị ca không thể ở bên làm bạn, ngũ đệ còn phải coi chừng dạy bảo thất đệ nhiều hơn."
Hoàng Phủ Giác sửa lại ống tay, vén áo quỳ xuống.
Hoàng Phủ Cẩn vội vàng đỡ lấy hắn, kinh ngạc nói: "Ngũ đệ, đệ làm gì vậy?"
Nói ra, từ trước đến nay hắn cùng với mấy huynh đệ cũng không thân thiết lắm, bởi vì phụ thân, thế lực triều đình rắc rối, lại thêm hậu cung hỗn loạn phức tạp.
Vì tự bảo vệ mình, cũng không muốn bị cuốn vào vòng xoáy, hầu như hắn đều độc lai độc vãng.
Hiện giờ phụ thân đã mất, ngược lại hắn cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Mọi người không cần nghi kỵ lẫn nhau, cũng không cần tính kế gì, dù sao hắn cũng không có hứng thú với ngôi vị hoàng đế này.
Nội lực của hắn rất tốt, Hoàng Phủ Cẩn tất nhiên không phải đối thủ của hắn, hắn đỡ như vậy, Hoàng Phủ Giác liền cảm thấy đầu gối như đang quỳ trên gối bông, tuy mềm nhẹ, nhưng cũng không quỳ hắn xuống được.
"Nhị ca." Hắn bất đắc dĩ đứng dậy, nhìn về phía Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt, "Nhị ca, Mạt nhi, đệ có một yêu cầu quá đáng, xin hai người đồng ý."
Tô Mạt sợ Hoàng Phủ Cẩn khó xử, giành nói: "Ngũ ca, muội và Cẩn ca ca đã thương lượng muốn đi Giang Nam một chuyến."
Nếu là nhấc tay chi lao thì không có vấn đề gì, nếu cần có thời gian dài, chỉ sợ là cần phải suy nghĩ.
Dù sao nàng và Hoàng Phủ Cẩn không muốn lãng phí thời gian ở kinh thành.
Hoàng Phủ Giác nhìn nàng rồi lại nhìn sang Hoàng Phủ Cẩn, ngạc nhiên nói: "Giang Nam?"
Hoàng Phủ Cẩn gật đầu, "Huynh và Mạt Nhi nhất định phải báo thù cho Tô quốc công, tra được hành tung của thích khách, ở vùng Giang Nam."
Hắn không muốn tiết lộ quá nhiều, huống hồ Hoàng Phủ Giác sắp lên ngôi hoàng đế, về sau còn có quan hệ với Thẩm gia, hắn hiện giờ không muốn nói quá nhiều về chuyện Thẩm gia, tránh để mọi chuyện thêm phức tạp.
Hoàng Phủ Giác quay đầu nhìn Lưu Ngọc đứng bên cạnh, "Lưu công công, phiền ông đem hộp tử ngọc tới đây."
Mọi người đều kinh ngạc, hộp tử ngọc là nơi để di chiếu của tiên đế, hắn lấy ra để làm gì?
Lưu Ngọc do dự một chút, Vương Quý đã đi trước, đi đến chỗ đặt hộp tử ngọc mang qua, thật cẩn thận đưa đến tay Hoàng Phủ Giác.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc