Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 585

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Nàng vẫn luôn kiên cường như thế, độc lập, cho dù trước đây có phải cực khổ đến đâu, hắn cũng chưa từng thấy nàng suy sụp.
Dù hắn im lặng không lên tiếng, Tô Mạt vẫn cảm nhận được sự khác thường, vai nàng hơi động một chút, từ từ quay đầu lại, đối diện với ánh mắt ân cần của hắn, nàng miễn cưỡng nở nụ cười.
Tâm Hoàng Phủ Cẩn giống như bị P0'p chặt, hắn tình nguyện chịu đau đớn gấp trăm lần cũng không muốn nhìn nàng đau khổ như vậy.
"Mạt Nhi!" Hắn tiến lên ôm nàng vào lòng, gắt gao ôm chặt nàng trong lòng, giống như muốn cản lại mọi mưa gió cho nàng, "Mạt Nhi, đừng đau lòng, Tô quốc công..."
Hắn muốn nói Tô Nhân Vũ là muốn tìm ૮ɦếƭ cái ૮ɦếƭ, lý do ông ấy không ngại mà đỡ cho hắn, vì như vậy ông có thể thanh thản ra đi.
Nhưng chỉ sợ Tô Mạt sẽ càng thêm đau lòng, không biết phải nói như thế nào, hắn không khéo dỗ người khác, trước kia có thể trêu chọc nàng được, nhưng trường hợp bây giờ...
"Nàng xem, Tô quốc công không hề đau khổ, ông ấy...thậm chí là vui vẻ ra đi." Hắn uyển chuyển nhắc nhở Tô Mạt.
Tô Mạt thông minh như vậy, sao có thể không nhìn ra, nàng không hiểu, chẳng lẽ còn sống - sống cùng với người nhà của mình, không vui vẻ hơn so với ૮ɦếƭ đi sao?
"Muội nhất định phải tìm ra hung thủ." Giọng nói của nàng rất nhỏ, cũng rất kiên quyết.
Hoàng Phủ Cẩn nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, ôn nhu nói: "Mạt Nhi, nàng yên tâm, mặc kệ nàng muốn làm gì, ta nhất định sẽ ủng hộ nàng."
Tô Mạt cọ vào lòng hắn, lau đi nước mắt, nhẹ nhàng nói: "Muội muốn tìm một nơi có phong địa đẹp, trước tiên là tìm một hầm băng bảo quản di thể của phụ thân, sau đó...qua một thời gian nữa, sẽ đưa ông cùng mẫu thân hợp táng."
Có lẽ trong lòng phụ thân, chôn ở đâu không quan trọng, quan trọng là chôn cùng ai.
Nhưng mà, nàng nhất định phải tìm được hung thủ trước!
Tuyệt đối không thể để cho kẻ hạ độc và đám người phục kích nhởn nhơ ở ngoài.
Hoàng Phủ Cẩn nâng mặt nàng lên, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt của nàng, nhìn hai mắt sưng đỏ của nàng, rất đau lòng.
"Ta sai Lưu Vân và Lưu Hỏa đi chuẩn bị hầm băng, cũng không cần tìm ở đâu xa, hầm băng của hoàng gia có rất nhiều, trên danh nghĩa của ta có vài cái, chỉ cần thay đổi một chút là có thể trực tiếp dùng."
Dù thời tiết mùa đông khá thấp, nhưng không thể có sơ suất, tránh để di thể bị hư thối.
May mà bọn họ có một chút dược đặc thù, có thể bảo vệ di thể của Tô Nhân Vũ không bị phân hủy.
Tô Mạt ừ một tiếng, đưa mắt nhìn hắn, đôi mắt của hắn trong suốt, tràn đầy sự quan tâm đối với nàng.
"Cẩn ca ca, huynh yên tâm, ta không sao. Cha nuôi, ông ấy...."
Diệp Tri Vẫn cũng không còn nữa, nhưng đó là tâm nguyện của ông, vốn cũng không sống được lâu nữa, có thể cùng người mình hận nhất đồng quy vu tận, cũng coi như là thỏa mãn.
Mà đối với hoàng đế, cũng như vậy.
Bọn họ ૮ɦếƭ không thể tìm được xác, hóa thành tro tàn, hòa cùng một chỗ, cùng nữ đế vĩnh viễn nằm sâu dưới địa cung.
Coi như là viên mãn rồi.
Vậy phụ thân thì sao?
Tô Mạt khóc đỏ cả hai mắt, không muốn gặp người khác, Hoàng Phủ Cẩn tự mình lấy nước và khăn cho nàng lau mặt.
Lưu Vân liền bưng đồ ăn đến cửa, Hoàng Phủ Cẩn bưng lấy mâm, sai hắn cùng Lưu Hỏa đi lo chuyện hầm băng.
Lưu Vân nói: "Thiếu gia, chuyện này cứ để mình ta lo, Lưu Hỏa còn phải chiếu cố tỷ muội Lan Nhược, ta dẫn người đi làm, rất nhanh sẽ xong."
Hoàng Phủ Cẩn gật đầu, dùng chân đóng cửa lại, bưng đồ ăn vào cho Tô Mạt.
Mấy người Tô Mạt ở lại thôn Du Thụ khoảng nửa tháng, không ngừng có tin tức từ các nơi truyền đến, việc tìm kiếm cũng có tiến triển, tìm thấy dấu vết ở Giang Bắc.
Ngoài ra hầm băng cũng đã chuẩn bị xong, không cần rườm rà, lại vô cùng bí mật, an toàn, lại phái người trông coi.
Vốn là Tô gia tính đón tết ở trên đường, mà hiện giờ Tô Nhân Vũ qua đời, lão phu nhân còn chưa đến Trữ Châu, mấy người Tô Mạt thì dừng lại ở thôn Du Thụ, bọn họ cũng không có tâm tư đón tết.
Mỗi ngày đều bận rộn với vô số tin tức.
Đến đầu xuân năm mới, nhận được tin tức từ nhị ca, bọn họ đã an toàn đến Trữ Châu.
Tuy trên đường có gặp một chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng do Tô Mạt đã có chuẩn bị từ trước đều hữu kinh vô hiểm, không có tổn thất gì.
Mặt khác, Tô Nhân Vũ cũng đã được đưa vào hầm băng, Hồ tiên sinh tự mình tới điều chế dược, đóng băng Tô Nhân Vũ trong nước thuốc, chỉ cần ở trong đó thì có thể bảo trì như trước.
Cuối tháng giêng, Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn đến xem hầm băng, tận mắt nhìn Hồ tiên sinh và đám người Lưu Vân phong kín hầm chứa, sau đó khởi hành đến kinh thành phủ Ngụy vương.
Mà Hồ tiên sinh lại quay về Trữ Châu trước, muốn phối hợp với Hồ Tú Hồng và A Cổ Thái nghiên cứu loại dược mà Tô Mạt cần.
Đoàn người vừa tiến vào kinh, liền gặp đám người của Hoàng Phủ Giới đang lùng bắt xung quanh, bên trong thành vô cùng hỗn loạn.
Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt mang theo mấy người Lưu Vân tiến đến phủ Ngụy vương, lại thấy vương phủ còn ồn ào hơn bên ngoài, Lưu Vân tìm một người hỏi, thì ra Ngụy vương gặp chuyện.
Mấy người lập tức đi đến hậu viện, tìm được Hoàng Phủ Giới đang bị thương, sắc mặt của hắn không được tốt lắm.
Vừa thấy Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt đi vào, hai mắt Hoàng Phủ Giới liền sáng lên, lập tức nhảy xuống giường, động đến miệng vết thương, hắn nghiến răng chịu đau, "Nhị ca, Mạt Nhi, hai người đã đến!"
Hoàng Phủ Cẩn vội hỏi hắn sao lại thế này, nhìn bộ dạng của hắn, bị thương nhưng lại vui vẻ.
Hoàng Phủ Giới oán hận chà chà chân, thở phì phì nói: "Cũng là do ta mắt mù, bị người bên cạnh lừa nhiều năm như vậy."
Tô Mạt nhíu mày nhìn hắn, Hoàng Phủ Giới cắn răng kể hết mọi chuyện ra.
Vốn mấy người thị vệ bên cạnh luôn được Hoàng Phủ Giới tin tưởng, cơ bản đều là lớn lên cùng nhau, từ khi nắm binh quyền hắn càng thêm coi trọng bọn họ.
Lần này hoàng đế ban R*ợ*u, đám người đưa tiễn Tô quốc công là hắn tự mình lựa chọn, cũng là do hắn bảo quản.
Ai ngờ xuất hiện một kẻ ăn cây táo rào cây sung, hắn cấu kết cùng bạch y nhân, lại thừa dịp hắn mệt mỏi ám sát hắn, may mà công phu của hắn cũng khá tốt, nếu không thật sự không sống mà gặp được Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt lần nữa.
"Nhị ca, dược trong R*ợ*u nhất định là do hắn hạ. Thật sự là đáng giận!" Hoàng Phủ Giới tức đến dậm chân, động đến vết thương, gào lên vài tiếng.
Tô Mạt hỏi: "Bọn họ thừa nhận sao? Nếu là bọn họ, vì sao chỉ có cha ta cùng ngũ ca trúng độc, ba chúng ta không có việc gì?"
Hoàng Phủ Giới nhìn nàng, lắc đầu, ủ rũ nói: "Huynh cũng không biết."
Hắn uốn éo người trên giường, tinh thần sa sút nói: "Nhị ca, huynh quay về đi, huynh không có ở đây, đệ không làm được chuyện gì. Thân tín bên cạnh mà cũng có gian tế đệ, đệ...Đệ thì làm được gì chứ?"
Hắn nản lòng vò đầu mình.
Người bên cạnh nhị ca không quá nhiều, nhưng mấy người Lưu Hỏa Lưu Vân, không người nào không lòng dạ son sắt.
Là do chính mình ngu dốt, không làm được.
Nhìn bộ dạng chán nản của hắn, Hoàng Phủ Cẩn khuyên nhủ: "Không phải lỗi của đệ."
Là do địch nhân quá giảo hoạt, Hoàng Phủ Giới luôn được bảo hộ quá tốt, tuy là võ công giỏi, nhưng lại không hiểu thế sự, có rất nhiều đạo lý, phải tự mình trải qua, nếm qua thiệt thòi, mới có thể học được chân lý.
Nghĩ tới chính mình, trước đây không phải cũng là như vậy sao?
Cũng bị người bán đứng, chịu qua đau đớn, mới biết được cách khống chế thuộc hạ, làm thế nào để dành được thật tâm của người khác.
Tô Mạt nói: "Mặc kệ thế nào, đã có manh mối là bạch y nhân, chúng ta tập trung tinh lực điều tra bọn họ. Nói không chừng những người phục kích lần đó, chính là bọn họ."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc