Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 584

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

"Phụ thân, người thật sự bỏ Mạt Nhi lại sao? Người bỏ mặc chúng ta sao? Bà nội đã lớn tuổi, bà sao có thể chịu được khi nghe tin người rời đi như vậy?"
"Phụ thân, Mạt Nhi vô dụng, không bảo vệ được người, không tìm được hung thủ."
Đến kinh thành, chỉ nhìn thấy hoàng đế và cha nuôi đồng quy vu tận, cuối cùng ai là hung thủ sát hại phụ thân, nàng vẫn chưa nghĩ ra được.
Nàng tự trách bản thân, điều đó khiến cho nàng cảm thấy bất lực.
Tuy nhiên trước mặt người khác nàng không khóc, nhưng lúc này nước mặt lại không thể dừng lại được, từng giọt từng giọt thi nhau chảy xuống.
Đám người Lưu Vân và A Lý có qua nhìn nàng vài lần, nhưng lại không dám quấy rầy, vừa lo vừa vội, sợ nàng khóc nhiều sẽ hại thân.
Cuối cùng Lưu Vân và Lưu Hỏa đến phòng tỷ muội Lan Nhược để thương lượng phải làm sao.
Lưu Hỏa nôn nóng nói: "Vẫn là nên nhanh chóng mời thiếu gia trở về, đã là năm ngày rồi, tiểu thư không ăn không uống cứ ở cạnh di thể của Tô quốc công, như thế này không được, cho dù thân thể có tốt đến đâu cũng sụp đổ."
Lưu Vân lắc đầu, "Thiếu gia đang cứu tân hoàng đế, lúc này mà rời đi thì hoàng đế nhất định sẽ ૮ɦếƭ, Đại Chu sẽ không có chủ, mà thiếu gia là người thích hợp nhất, nhưng người không muốn ngồi lên vị trí đó, lại không thể bỏ mặc được, chỉ còn cách cứu sống được hoàng đế."
Bọn họ nhìn về phía A Lý, A Lý từ sau khi đi theo tiểu thư, rất ít khi xuất hiện trước mặt mọi người, thần thần bí bí, vốn hắn đã ít lời, hiện giờ thì lại im lặng là vàng.
A Lý hai tay khoanh trước ***, nói: "Tiểu thư rất mạnh mẽ, người sẽ tự mình vượt qua."
Lưu Hỏa kêu lên, "Tự mình vượt qua, tiểu thư gầy đi như vậy, thiếu gia sẽ rất đau lòng, điều đó thể hiện chúng ta quá vô dụng rồi."
A Lý nhìn hắn một cái, "Sư phụ ra đi, các ngươi không đau lòng sao?"
Biết được tin sư phụ và hoàng đế đồng quy vu tận, hắn vô cùng đau lòng, vậy mà hai huynh đệ này giống như không có việc gì.
Lưu Hỏa kinh ngạc nói: "Vốn dĩ sư phụ không thể chống đỡ được bao lâu nữa, tâm nguyện cuối cùng của ông là cùng cẩu hoàng đế đồng quy vu tận, hiện giờ tâm nguyện đã đạt được không phải là tốt sao? Nhưng đi theo tiểu thư lâu như vậy, ngươi nhanh nghĩ cách đi."
A Lý nhìn về phía Lan Nhược, "Lan Nhược vẫn luôn ở bên cạnh tiểu thư, sẽ có cách."
Lan Nhược chống người dậy, nhìn mọi người một lượt, "Các người đừng mù quáng quan tâm nữa, cứ coi như không biết gì đi."
Tiểu thư không phải là nữ tử muốn mọi người vây quanh mình, tiểu thư không muốn, người luôn đem lại cảm giác ấm áp cho người khác, còn thống khổ thì tự mình chịu đựng, mọi người vây quanh nàng, ngược lại khiến cho nàng cảm thấy mất mặt.
Dù sao tiểu thư đã quen mạnh mẽ, chỉ có nàng an ủi người khác, đâu có lúc nào để người khác an ủi mình.
"Các ngươi vẫn là nên tập trung làm sao để tìm được kẻ địch đi, tìm không được, dù các ngươi an ủi một vạn câu, tiểu thư cũng không cảm kích đâu."
A Lý gật đầu đồng ý, "Ta còn có việc, đi trước đây."
Tiểu thư đã giao cho hắn một số tử lệnh, tìm không ra những thích khách đó, chính là do hắn thất trách, huynh đệ Lưu Vân không có liên quan gì.
Không đợi mọi người đồng ý, thân hình hắn lóe lên, rất nhanh không thấy bóng dáng đâu cả.
Lưu Hỏa tức đến giậm chân, "Này, càng ngày càng quá, tìm hắn để thương lượng, hắn lại chạy trốn nhanh hơn cả thỏ, trước đã như vậy, giờ lại càng quá đáng hơn rồi."
Lúc mấy người họ đang vội vàng tìm cách an ủi Tô Mạt, thì Hoàng Phủ Cẩn mạo hiểm đi trong tuyết lớn đến thôn Du Thụ, phong trần mệt mỏi, vừa nhìn là biết cưỡi ngựa chạy suốt đêm.
Hắn vừa xuất hiện, Lưu Hỏa lập tức chạy đến, hai mắt đẫm lệ, "Thiếu gia, người đã tới, nhanh đi khuyên nhủ tiểu thư đi."
Hoàng Phủ Cẩn căng thẳng, "Mạt Nhi sao rồi?"
Lưu Hỏa nói: "Đã mấy ngày không ăn không uống, không nói lời nào. Chúng ta không dám vào."
Hắn chỉ vào phòng đặt di thể của Tô Nhân Vũ.
Hoàng Phủ Cẩn không kịp rửa mặt, ném dây cương xuống, khi đi qua bồn hoa thuận tay cầm lấy nắm tuyết, lau mặt và tay, sau đó tay áo rung lên, khí nóng bốc lên, tự làm ấm bản thân, chớp mắt đi vào trong nhà.
Lưu Hỏa nhìn thấy há hốc mồm nhìn, nội lực của thiếu gia hình như lại cao hơn trước, không phải nói là giúp tân hoàng đế khử độc bị hao tổn nội lực sao?
Xem ra chẳng những không giảm, ngược lại tăng lên rất nhiều.
Bọn họ tất nhiên không biết, Hoàng Phủ Cẩn giúp Hoàng Phủ Giác khử độc, Lưu Ngọc gần như mang tất cả bí tàng tiên dược trong đại nội ra dùng, có gia tăng nội lực, khôi phục tinh nguyên, bổ huyết bổ khí.
Hoàng Phủ Cẩn dùng một chút dược, sau đó khử độc cho Hoàng Phủ Giác, trong quá trình đó hắn dùng không ít lực, sau đó lại dùng linh dược bồi bổ.
Nếu là cao thủ khác, bồi bổ nhiều như vậy, chỉ sợ đã sớm máu chảy tán loạn rồi.
May mà nội lực của Hoàng Phủ Cẩn cao thâm, chỗ đan dược ấy được hấp thụ hoàn toàn, không hề tạo ảnh hưởng gì đến cơ thể.
Hoàng Phủ Giác tỉnh dậy, hắn liền đem công pháp khẩu quyết dạy cho hắn, nhanh chóng giúp Hoàng Phủ Giác nhập môn.
Sau khi Hoàng Phủ Giác đã nắm bắt được, hắn lập tức cưỡi ngữa chạy tới thôn Du Thụ, hắn thật sự lo cho Tô Mạt.
Tuy vào thời điểm Tô Nhân Vũ mới ૮ɦếƭ, nhìn nàng rất bình tĩnh, tiếp đó hồi cung tìm hoàng đế tính sổ, nàng cũng không có biểu hiện bi thương cùng phẫn nộ.
Nhưng hắn vẫn cảm nhận được cảm xúc của nàng đang dao động, từ trong đáy lòng là sự phẫn nộ và bi thương, ảnh hưởng đến tinh thần của nàng.
Vốn dĩ nàng luôn ôn hòa thản nhiên, khuôn mặt luôn mỉm cười, cho dù là tức giận cũng cười đến mức vân đạm phong khinh, hai mắt sáng lên.
Nhìn giống như một Pu'p bê sứ vô hại, thật ra lại rất nghịch ngợm, đáng yêu khéo léo.
Nhưng lúc này, hắn cảm thấy sự thoải mái nghịch ngợm của nàng đều biến mất, hàn ý quanh người càng ngày càng nặng, hàn ý trong mắt cũng càng ngày càng đậm, làm cho người khác không dám coi thường.
Hắn chỉ sợ nàng sẽ cô đơn, sẽ làm thương bản thân mình, sẽ cự tuyệt tiếp xúc với bên ngoài, hắn không muốn nàng cảm thấy quá đau khổ.
Huống chi, Tô quốc công ૮ɦếƭ vì cứu hắn.
Thực tế hắn không hiểu, thật ra dù Tô Nhân Vũ không ra tay, thương thế của hắn cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng, Tô Nhân Vũ vì sao phải là vậy?
Hắn tất nhiên không có nói với Tô Mạt chuyện này, trong lòng mình tự hiểu rõ, lúc ấy Tô Mạt không biết, nhưng hắn và Tô Nhân Vũ rất rõ ràng, hắn sẽ không ૮ɦếƭ.
Cho nên Tô Nhân Vũ căn bản không cần cứu hắn.
Mà khi Tô Nhân Vũ ૮ɦếƭ, khóe môi nhếch lên ấy giống như một nụ cười trấn an.
Khiến hắn có chút khó hiểu, đồng thời cũng có chút tức giận, cảm thấy Tô Nhân Vũ có chút ích kỷ, vì giải thoát cho chính mình, lại đặt Mạt Nhi vào hoàn cảnh như vậy.
Đồng thời cũng đặt hắn vào tình cảnh này.
Cả đời này, chỉ cần còn sống, hắn sẽ không rời khỏi Tô Mạt.
Tô quốc công đâu cần phải đặt trách nhiệm xuống cho hắn như vậy?
Tô quốc công vì hắn mà ૮ɦếƭ, nếu là người bình thường, cả đời đều sẽ cảm thấy áy náy với Tô Mạt, sẽ không rời khỏi nàng, sẽ báo đáp cho nàng.
Nhưng hắn và Mạt Nhi, quan hệ của bọn họ chẳng lẽ lại như vậy sao?
Hắn có chút bất đắc dĩ, cũng không giải thích, chỉ là trong lòng có chút hoài nghi, cũng không dám nói cho Tô Mạt, tránh để nàng thêm đau lòng, thêm khổ sở.
Hắn nhẹ nhàng đi vào trong phòng, ánh sáng bên trong mờ ảo, Tô Mạt lẳng lặng ngồi ở một bên, không nghe thấy tiếng nàng khóc, nhưng hắn lại cảm giác được sự bi thương khắp căn phòng.
Tâm của hắn giống như bị P0'p chặt, hắn chưa từng thấy Mạt Nhi như vậy bao giờ, nhu nhược bất lực, giống như dê con lạc đường, khiến cho người ta sinh lòng thương hại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc