Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 582

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Trên đời này, nơi Diệp Tri Vân lưu luyến nhất chính là hoàng cung, hơn nữa ông ấy không thể bỏ qua được cho của hoàng đế!
Có lúc địch nhân còn khiến người ta khó bỏ hơn cả tình nhân, dù sao vướng mắc đã vài thập niên, cuối cùng cũng không có kết quả, ai cũng không cam lòng!
Vì thế mấy người họ thương lượng, Tô Mạt để Lưu Vân Lưu Hỏa ở lại chiếu cố tỷ muội Lan Nhược, bảo hộ thi thể của Tô Nhân Vũ, nàng cùng Hoàng Phủ Cẩn thúc ngựa trở về kinh thành, trực tiếp tiến cung tìm Hoàng Phủ Giới.
Nàng muốn hỏi cho rõ.
Độc là do ai hạ, mai phục là do ai phái.
Những người đó chắc chắn đã mai phục rất lâu, bởi vì nàng đã cho thám tử đi trước, không phát hiện ra cái gì, đoàn người lão phu nhân đi trước cũng không xảy ra chuyện gì.
Nàng không thể không bội phục, địch nhân bố trí rất kín đáo.
Một trận chiến này, có thể nói các nàng thất bại thảm hại, thậm chí là tổn thất nghiêm trọng, ngay cả bóng dáng của địch nhân còn không tìm ra được.
Từ khi đến thế giới này, nàng chưa từng thua thảm như vậy.
"Nhị ca." Hoàng Phủ Giới cảm thấy mình không còn sức lực gì, mà những biểu hiện này không thể nghi ngờ là khiến cho người cảm thấy hắn đang chột dạ.
Đầu ngón tay Tô Mạt run rẩy, "Hoàng Phủ Giới, ta hỏi huynh, rượu đó là do huynh chuẩn bị đúng không?"
Hoàng Phủ Giới máy móc gật đầu, "Là ta tự mình lấy từ trong kho ra, sau khi lấy ra ta còn uống qua."
Tô Mạt cười lạnh, nhìn Hoàng Phủ Cẩn, "Cẩn ca ca, đã không còn nghi ngờ, chúng ta đi tìm hắn."
Nói xong nàng xoay người rời đi.
Hoàng Phủ Cẩn nhìn Hoàng Phủ Giới một cái, không nói gì, xoay người đi theo.
Hoàng Phủ Giới đột nhiên hiểu ra, bọn họ nghĩ rằng phụ hoàng hạ độc, cho nên muốn đi tìm ông, hắn vội la lớn: "Nhị ca, Mạt Nhi, không phải, nhất định không phải."
Hắn bước nhanh đuổi theo, Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn không để ý tới hắn, hai người vận khinh công, rất nhanh liền đến cung Càn Thanh.
Sau đó lại nhanh chóng rời cung Càn Thanh đi về phía tẩm cung của tiên hoàng hậu.
Lưu Ngọc chặn hai người lại, "Điện hạ, Tô cô nương, nô tài đảm bảo, thật sự không phải là do bệ hạ làm."
Tô Mạt lạnh lùng nói: "Lưu công công, chẳng lẽ ông không hận hắn sao?"
Lưu Ngọc trầm mặc một lát, thở dài, "Tô cô nương, hận có tác dụng gì sao? Hơn nữa nô tài đã từng này tuổi, nỗi hận đó cũng đã phai nhạt. Khi tuổi còn trẻ chỉ nhớ mỗi hận thù, nay tuổi đã lớn, đã gần đất xa trời, lại chỉ nhớ đến vui vẻ, cùng tình thương. Có nói nữa, hai người cũng không hiểu, chờ đến lúc hai người hiểu ra, hai người sẽ tha thứ cho bệ hạ."
Tô Mạt không kiên nhẫn nghe ông ta nói, sắc mặt lạnh lùng nói: "Lưu công công, ta lặp lại lần nữa, tránh ra!"
Lưu Ngọc đứng thẳng lưng, "Vậy mời điện hạ và Tô cô nương bước qua xác của nô tài. Bệ hạ hiện giờ không còn sống được bao lâu, nhưng Ngũ điện hạ không thể cứ như vậy mà ૮ɦếƭ, Tô cô nương và điện hạ nếu còn nhớ đến tình cũ, không bằng nên đi cứu ngũ điện hạ đi."
Tô Mạt quát lớn một tiếng, "Cút ngay!" Một chưởng quét qua, Lưu Ngọc không thể đỡ được, lập tức bay ra xa, rớt xuống một góc.
Hắn phun ra một ngụm máu, ho khan một tiếng, nghiêng ngả đi qua.
Hoàng Phủ Cẩn thở dài, điểm huyệt cầm máu cho hắn, kéo Tô Mạt đi vào bên trong.
Trong điện liên tục vang lên tiếng đánh nhau, hai người kinh hãi, lập tức thấy hoàng đế và Diệp Tri Vân đang chửi rủa lẫn nhau, đánh lén không hề kiêng dè.
"Lão già Hoàng Phủ, Diệp Tri Vân nhất định phải cùng ngươi đồng quy vu tận, để cho cái tai họa ngàn năm là ngươi không thể hại người được nữa!" Vết sẹo trên mặt Diệp Tri Vân vỡ ra, máu chảy đầm đìa.
Hoàng đế đứng cách đó hơn ba thước cũng không khá hơn, đầu vai trái bị thương, sắc mặt trắng bệch, thở hổn hển.
"Hừ, chỉ bằng ngươi? Nếu trẫm không cho ngươi cơ hội này, ngươi có thể đi vào sao? Ta nhất định phải nghiền nát ngươi thành tro." Hoàng đế nghiến răng nghiến lợi nói.
Hai người mắng vài câu, lần thứ hai xông lên, khiến Tô Mạt không ngờ tới là, hai người lại dùng đến tất cả chiêu thức, giống như thú hoang đang đánh nhau vậy, cắn xé lẫn nhau, dùng cách nguyên thủy nhất để đánh nhau.
Giống như dùng các chiêu thức bình thường, ngươi tới ta đi không đủ để phát tiết những oán hận trong lòng, nhát định phải dùng phương thức này, dùng răng nanh cảm nhận huyết nhục, mới có thể đem những tức giận và oán hận trong lòng thoát ra ngoài, mới được an ủi.
Hoàng Phủ Cẩn nhíu mày thật chặt, "Đủ rồi!"
Hắn phi người lên, muốn ngăn hai người đó lại, với nội lực của hắn, muốn kéo hai người ra không khó, nhưng lúc này hắn phát hiện ra hai người cắn nhau thật sự rất chặt, Diệp Tri Vân cắn vào gáy của hoàng đế, hoàng đế thì cắn vào vai của Diệp Tri Vân, căn bản kéo không ra.
Hắn đành đánh ra một chưởng, bắn trúng huyệt đạo của hai người, trên tay dùng lực, hai người liền bủn rủn, đành buông nhau ra, ngã xuống đất.
Hoàng Phủ Cẩn vội ngồi xuống cho Diệp Tri Vân ăn vài viên dược, lại giúp hoàng đế ăn vài viên, kéo Diệp Tri Vân sang một bên.
Hoàng đế thờ ơ nhìn hắn, chỉ cười lạnh.
"Nha đầu, nha đầu, đi lên đánh ૮ɦếƭ hắn đi." Diệp Tri Vân đá chân lung tung, không thể nào bảo Hoàng Phủ Cẩn Gi*t hắn được, bảo Tô Mạt động thủ lại dễ như trở bàn tay
Tô Mạt lạnh lùng nhìn hoàng đế: "Vì sao không chịu buông tha cho chúng ta?"
Quả nhiên vẫn là lão hồ ly, dù nàng có thông minh, có đôi khi vẫn thua bởi người từng trải.
Hơn nữa còn thua không dậy nổi, một lần thua, phải trả một cái giá rất lớn - phụ thân đã không còn nữa.
Hoàng đế ho khan một tiếng, ho ra một bụm máu, quay đầu nhìn nàng: "Tô Nhân Vũ đã ૮ɦếƭ?"
Cơn giận của Tô Mạt lần thứ hai ập đến, một chưởng đánh về phía hắn, Hoàng Phủ Cẩn vội vàng giữ lấy tay của nàng, hóa giải công kích vừa rồi, "Mạt nhi, hỏi cho rõ đã."
Diệp Tri Vân ở một bên châm ngòi thổi gió nói: "Còn phải hỏi gì nữa, ngoài hắn ta ra thì còn ai khác. Trước đây hắn giả mù sa mưa đối tốt với Tô quốc công đã khiến ta nghi ngờ rồi, lòng dạ lang sói như hắn, sao có thể tốt như vậy? Trừ khi là muốn làm chuyện xấu."
Tô Mạt bị Hoàng Phủ Cẩn ôm chặt lấy, nhìn chằm chằm hoàng đế, lạnh lùng quát: "Cha ta chỉ muốn quay về Trữ Châu sống nốt quãng đời còn lại, vì sao ngươi không chịu buông tha cho ông ấy?"
Hoàng đế cười, chật vật không chịu nổi, nhưng thần thái vẫn tao nhã như cũ: "Tuy rằng trẫm đã từng nghĩ Gi*t hắn, nhưng sau đó lại thật sự tha cho các ngươi rời đi. Tuy rằng có tiếc nuối, nhưng cũng đã thả tay rồi. Gi*t hắn có ích gì? Sợ hắn tạo phản? Hiện giờ hắn còn năng lực đó sao?"
Hoàng đế thở dốc, ho ra cả máu, máu đỏ dính khắp người.
Hoàng Phủ Cẩn nói: "Chúng ta đều uống rượu ông ban cho, vì sao chỉ có Tô quốc công trúng độc? Ở sườn dốc cách đây năm dặm, chúng ta gặp phải tử sĩ mai phục, chẳng lẽ không phải là ám vệ ông bí mật huấn luyện sao?"
Hoàng đế lau vết máu ở khóe miệng đi, híp mắt nhìn về phía Hoàng Phủ Cẩn, có lưu luyến có hận ý, hắn cười: "Người trẫm muốn Gi*t là ngươi, không phải là Tô Nhân Vũ. Nhưng trẫm biết, hiện giờ trẫm không Gi*t được ngươi, cho nên chỉ có thể tin tưởng, ngươi thật sự không có ý muốn với ngôi vị hoàng đế."
Hắn giật giật cơ thể, để Diệp Tri Vân nhìn rõ ràng, "Diệp Tri Vân, ngươi một mực châm ngòi ly gian quan hệ của ta với Vân nhi, sau đó lại phá hoại tình cảm phụ tử của ta, hừ, tư tưởng xấu!"
Diệp Tri Vân lạnh lùng nói: "Ta có tư tưởng xấu, nhưng đó chính là tội của ngươi, sợ nữ đế nhập ta vào cung vi khanh, liền dùng hết mưu đồ...Bọn họ ૮ɦếƭ, ngươi có thể hợp tình hợp lý nói mình không có tội? Hoàng Phủ lão nhân, chẳng lẽ người nằm mơ không sợ hãi sao? Không có mơ thấy bọn họ tới tìm ngươi đòi mạng sao?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc