Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 580

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Dù chỉ một lát, nhưng cũng đủ rồi.
Hoàng Phủ Giác ôm quyền hành lễ, "Nhị ca, Tô quốc công, là phụ hoàng phái chúng ta đến tiễn mọi người."
Tướng mạo của hắn thanh nhã tuấn tú, ánh mắt đoan chính hiền hòa, nhưng giữa trán lại có sự bi thương nồng đậm.
Ánh mắt hắn khi nhìn Tô Mạt chợt sáng lên, nhìn nàng khoác áo lông chồn bạc, hắn cười, thoải mái nói: "Mạt nhi, quen biết mười năm, nay chia ly, chúc muội hạnh phúc."
R*ợ*u nóng, từ trên lò nhấc xuống liền lạnh bớt đi, mà mấy nam nhân lại rất nhiệt tình uống, nhưng vẫn còn nóng, liền bị nghẹn đến rơi nước mắt.
Tô Mạt ở bên cạnh nhìn bọn họ, mặc kệ trước đây có bao nhiêu chuyện không vui, giờ sắp phải chia xa, khó ngày gặp lại, tình cảm huynh đệ vẫn luôn nồng đậm.
Xe ngựa của Tô gia đã đi xa, không còn nhìn thấy, cả Diệp Tri Vân không tình nguyện cũng bị Lưu Vân và Lưu Hỏa hộ tống đi trước.
Đám người Hồ tiên sinh cũng đi cùng bọn họ.
Hiện giờ tỷ muội Lan Nhược cùng vài thuộc hạ đang ở chỗ không xa chờ bọn họ, chỉ cần đặt ly R*ợ*u xuống, đồ đạc gọn nhẹ, rất nhanh có thể vượt qua đoàn xe.
Gió, rất lạnh. Tô Mạt bỗng dưng rùng mình một cái, theo bản năng cuốn chặt áo lông trên người.
Lẽ ra là không cảm nhận được lạnh, dù sao nội lực của chính mình đã đạt được trình độ chống được lạnh.
Nàng cảm thấy chính mình có phần đa nghi, theo bản năng nhìn xung quanh, ngoài mười mấy đại nội thị vệ và mấy tiểu thái giám, cũng không có người khác.
Cùng mấy nam nhân uống R*ợ*u xong, Hoàng Phủ Cẩn và Tô Nhân Vũ cáo từ, Hoàng Phủ Giác hoàn lễ, Hoàng Phủ Giới lại không nhịn được, ôm lấy Hoàng Phủ Cẩn gào khóc, không có một chút khí khái nam nhân, tùy hứng giống như một đứa bé.
"Nhị ca, nhị ca, nếu mọi người nhớ ta, ta sẽ đến thăm mọi người, mọi người cũng có thể về thăm ta..."
Hoàng Phủ Cẩn cười vỗ đầu hắn, bảo hắn yên tâm nhất định sẽ thăm hắn, sau đó nhẹ nhàng đẩy hắn ra.
Hoàng Phủ Giác kéo Hoàng Phủ Giới: "Thất đệ đừng tùy hứng nữa, không nên làm chậm trễ hành trình của nhị ca."
Tô Mạt vẫy tay, mấy người Lan Nhược dặt ngựa đi tới, mọi người liền xoay người lên ngựa, ôm quyền rời đi.
Nhìn bọn họ nhanh chóng rời đi, càng đi càng xa, rất nhanh liền không thấy bóng nữa, Hoàng Phủ Giới khóc đến khản cả giọng, ánh mắt của Hoàng Phủ Giác cũng có sự trống rỗng.
Bọn họ không biết đứng bao lâu, lâu đến nỗi đầu óc cảm thấy choáng váng, hắn thở dài, vô lực nói: "Trở về thôi."
Ngay cả bản thân cũng không nghe được giọng nói của chính mình, mấy ngày nay, bao sự dày vò, gặp mặt, thật ra cũng chỉ để nói một câu, "Chúc muội hạnh phúc!"
Còn có thể nói được gì khác sao?
Chính mình không đủ mạnh, không có năng lực,...Cho nên cũng chỉ có thể như vậy?
Thị vệ bên người dẫn ngựa đến, Hoàng Phủ Giác giẫm lên bàn đạp xoay người lên ngựa, đột nhiên đầu vô cùng đau đớn, giống như bị khoét ra, lại cảm thấy bụng cũng vô cùng đau, hắn thét lên một tiếng, lập tức ngã xuống ngựa.
Hoàng Phủ Giới hoảng sợ, cũng bất chấp lau đi nước mắt, hắn nhảy xuống ngựa, "Ngũ ca, ngũ ca, huynh sao vậy?"
Sắc mặt Hoàng Phủ Giới trắng bệch như giấy, cố gắng mở mắt ra, cố sức nhìn về phía trước, "R*ợ*u, R*ợ*u,...độc."
Trong lòng Hoàng Phủ Giới chấn động, "Trong R*ợ*u có độc? Không thể nào, không thể nào!"
R*ợ*u là do hắn tự mình theo lệnh của phụ hoàng chuẩn bị, từ trong bảo khố của phụ hoàng lấy ra, sao có thể có độc?
Trước đó hắn cũng đã uống.
Không thể nào....
"Nhị ca!"
Lòng Hoàng Phủ Giới đau như cắt, chân tay run rẩy, cố nén xuống sợ hãi, xoay người lên ngựa, vội chạy đuổi theo.
Nhị ca và Tô quốc công uống rất nhiều, rất nhiều, nhiều hơn cả ngũ ca.
Nếu ngũ ca bị như vậy, vậy bọn họ...
Hoàng Phủ Giới không dám nghĩ tiếp, rốt cuộc là ai đã hạ độc, là ai?
Ngựa của Hoàng Phủ Giới là con ngựa được chọn lọc có thể đi ngàn dặm, nhưng sao vẫn chưa đuổi kịp bọn họ?
Có lẽ bọn họ không có chuyện gì, cho nên đã đi xa, trong lòng hắn hy vọng như vậy, nhưng cũng không dám dừng lại.
Thị vệ đi theo bị hắn bỏ lại rất xa.
Hoàng Phủ Giới không biết đã chạy được bao lâu, sau đó con ngựa thật sự không chạy được nữa, ngã xuống, hắn nhảy xuống ngựa tiếp tục đuổi theo...
Đến khi hắn cảm thấy chính mình không thể chạy được nữa, hắn ngửi được mùi máu tanh trong không khí.
Hắn không dám nghĩ thêm, rút đao tiến lên, nhìn thấy trên đất toàn xác ૮ɦếƭ, những thi thể này hầu hết là hắc y che mặt, cũng có hắc y bị chém rách lộ ra áo trắng bên trong.
Tuyết trắng rơi khắp nơi, cảnh tượng hết sức dọa người.
Hắn tiếp tục đi về phía trước, không còn một ai sống sót, không thấy mấy người Hoàng Phủ Cẩn.
Hắn đứng giữa đám thi thể, khí lạnh từ lòng bàn chân dâng lên, cuối cùng đã có chuyện gì xảy ra?
Trong đầu hắn hiện lên một ý nghĩ, hắn vội vàng lắc đầu, "Không thể nào!"
Đám thị vệ cuối cùng cũng đuổi đến nói, cũng bị cảnh tượng trước mặt dọa cho ngây người, chân tay luống cuống nhìn xung quanh, thị vệ trưởng vội nhảy xuống xem xét thi thể, lại cho người quay về bẩm báo.
Hoàng Phủ Giới giống như phát điên hét lớn: "Lập tức đuổi theo tề vương, nhất định phải tìm thấy bọn họ."
Ánh mắt hắn đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Sống phải thấy người, ૮ɦếƭ phải thấy xác."
Đám người thủ hạ không dám thất lễ, trưởng thị vệ lập tức phân phó, sai người chia thành các tổ, chia ra các phương hướng để tìm kiếm, ven đường có gặp trạm dịch hay huyện trấn phụ cận, có thể yêu cầu giúp đỡ.
Hoàng Phủ Giới cũng không quay về, hắn cho hạ trại ở gần đó, huy động một số lớn thị vệ và người xung quanh tìm kiếm.
Đến giờ dậu có tin truyền đến, ngũ điện hạ trúng kịch độc, các ngự y đều bó tay, tình hình nguy cấp.
Hoàng đế triệu hắn lập tức hồi cung, Hoàng Phủ Giới không muốn nghĩ đến, hắn còn chưa biết được tin tức của nhị ca.
Nửa đêm, cuối cùng cũng có được tin của đám người Hoàng Phủ Cẩn, bọn họ ở một thôn nhỏ cách thành mười dặm dưỡng thương, thị vệ đi theo đã ૮ɦếƭ hơn nửa, Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt đều bị thương, tỷ muội Lan Nhược bị trọng thương.
Tô Nhân Vũ, đã ૮ɦếƭ!
Nghe xong tin này, Hoàng Phủ Giới lập tức ngất đi, hắn thật sự quá mệt rồi.
Khi tỉnh lại, hắn đã ở trong cung, là đám thị vệ đưa hắn về.
Tô quốc công đã ૮ɦếƭ!
Hắn trừng mắt nhìn khung tranh, trong tranh là long thủ hàm châu, quang huy mênh mang, nhưng lại khiến hắn cảm thấy lạnh.
May mà nhị ca không có chuyện gì, Mạt Nhi cũng không có chuyện gì.
Chợt hắn nhớ tới điều gì đó, xoay người đi, giống như một cơn gió đi về phía cung Càn Thanh, thị vệ ngăn hắn lại, "Điện hạ mời quay về, bệ hạ đã nghỉ ngơi không muốn gặp ai."
Hoàng Phủ Giới không chịu, nhất định phải đi vào, thị vệ kia liền đưa ra ý chỉ của hoàng đế, "Bệ hạ nói, nếu người sốt ruột, không bằng đi thăm ngũ điện hạ, tình hình hiện giờ của ngài ấy đang rất nguy cấp."
Hoàng Phủ Giới có chút mờ mịt, không thể hiểu được chuyện vừa xảy ra.
Nhị ca không có việc gì, Tô quốc công đã ૮ɦếƭ, ngũ ca trúng kịch độc...
Vì sao hắn lại không có chuyện gì?
Đúng rồi, chính mình không uống R*ợ*u? Không đúng, chính mình có uống ba bát, vì sao lại không có việc gì?
Chẳng lẽ hắn trúng tà, chính mình hạ độc nhưng không nhớ?
Hắn bước thấp bước cao đi tới, bất tri bất giác đi đến bên ngoài tẩm cung của hoàng hậu.
Tẩm cung này đã sớm bị niêm phong, người ngoài không được tùy tiện đi vào.
Hắn nhớ trước kia nhị ca hay đến nơi này, bởi vì chỗ ở của Thục phi ở giữa hậu cung của tiên hoàng, nơi này có kỷ niệm ấu thơ của nhị ca.
Hắn theo bản năng trèo tường vào, đối với hắn hiện giờ, độ cao của tường không làm khó được hắn.
Hắn lảo đảo đi vào bên trong, lại bị một bóng đen ngăn lại ngoài cửa, thì ra đó là Lưu Ngọc.
Sắc mặt Lưu Ngọc không tốt, giọng nói có chút vô lực, "Điện hạ, mời người quay về.
Đột nhiên Hoàng Phủ Giới hét lớn: "Phụ hoàng ở bên trong đúng không? Phụ hoàng, phụ hoàng, vì sao? Vì sao? Người nói cho con biết đi! Người thả cho bọn họ đi, vì sao lại còn muốn giết bọn họ?"
Sắc mặt Lưu Ngọc đại biến, ngăn hắn lại nói: "Điện hạ người hồ đồ rồi, sao lại gọi thẳng bệ hạ. Long thể bệ hạ đang bệnh, ở trong tĩnh dưỡng, ngoài ra, nô tài làm chứng, bệ hạ chưa bao giờ phái người hại nhị điện hạ và Tô quốc công. Bệ hạ thật tâm thả bọn họ đi."
Hoàng Phủ Giới không tin nhìn hắn nói: "Vậy vì sao ta lại không có việc gì? Vì sao ngũ ca trúng độc, ta lại không làm sao?"
Lưu Ngọc nói: "Điện hạ hãy nghĩ thử xem, nếu bệ hạ đã muốn để ngũ điện hạ kế vị, thất điện hạ lãnh binh, sao có thể hại ngũ điện hạ? Hơn nữa nhị điện hạ và Tô quốc công thật sự không có dã tâm, bệ hạ đã sớm biết, cũng hà tất phải làm điều thừa thãi? Đây tất nhiên là âm mưu của người khác, điện hạ nên đi điều tra rõ sự thật. Còn vì sao điện hạ không bị trúng độc, chắc là do công hiệu của linh chi ngàn năm bệ hạ đã từng cho điện hạ dùng."
Linh chi ngàn năm?
Hoàng Phủ Giới nhớ lại, có thời điểm hắn ở trong cung giúp phụ hoàng xử lý chính vụ, phụ hoàng có cho hắn ăn một viên thuốc, nói là linh chi hoàn, lúc ấy hắn không để ý.
"Vậy, vì sao không cho ngũ ca dùng?"
Hắn không hiểu.
Lưu Ngọc không biết trả lời ra sao.
Lúc này trong điện truyền đến tiếng đánh nhau, Hoàng Phủ Giới muốn lao vào, "Sao lại thế này."
Lưu Ngọc vội ngăn hắn lại, "Điện hạ không cần hỏi đến, người vẫn nên quay về đi. Nếu Tô quốc công đã mất, nhất định phải điều tra cho rõ ràng, hơn nữa triều đình còn phải phái người đến an ủi, hiện giờ ngũ điện hạ vẫn còn hôn mê, tất cả mọi việc đều cần thất điện hạ lo liệu, điện hạ nên nhanh đi chuẩn bị đi."
Hoàng Phủ Giới không muốn đi, hắn muốn vào trong hỏi phụ hoàng, muốn phụ hoàng tự mình nói cho hắn biết.
Hắn không hiểu, vì sao nhiều chuyện không theo ý mình như vậy, không giống như mình nghĩ như vậy?
Thậm chí là phụ hoàng tự mình nói cho hắn nghe, cũng chưa chắc là vậy?
Cuối cùng là cái gì đúng cái gì sai?
Hắn muốn tìm đến nhị ca và Tô Mạt đầu tiên, nhưng hắn lại không có cách nào đối mặt với bọn họ, bởi vì hắn nếu dùng linh chi ngàn năm để giải thích cho việc mình không bị làm sao thì không được thuyết phục lắm.
R*ợ*u là do hắn chuẩn bị, tại sao lại có độc?
Người mang R*ợ*u đến cũng là thân tín của hắn, bọn họ luôn trung thành với hắn, tuyệt đối sẽ không có chuyện giấu diếm.
Vậy độc từ đâu mà có?
Mấy người mang R*ợ*u đều là thân tín của hắn, không có điểm khả nghi, người nhà của họ đều trong sạch, từ nhỏ đã đi theo hắn, huống hồ lúc chọn R*ợ*u hắn luôn đi theo, cho dù muốn hạ độc, bọn họ cũng không có cơ hội.
Sau đó hắn giao cho ngũ ca, ngũ ca vẫn luôn nhìn, người khác cũng không có cơ hội.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc