Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 58

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tô Mạt cười cười,“Cũng được, tùy ngươi .”
Nàng vẫy tay một cái, nói:“Tiểu cầu vồng, Thủy Muội, đi thôi.”
Nam hài nhi đang ở chân tường kéo tóc Thủy Muội,“Thủy Muội, ngươi tới làm con dâu nhà ta đi. Tiểu cô năm ấy đồng ý, cho ngươi làm vợ ta.”
Hồ Tú Hồng nổi giận, đạp hắn một cước,“Cút ngay.”
Nam hài nhi cũng tức giận,“Làm sao thế nha đầu ngang tàng!”
Trương Đại Quý quát bảo con ngưng lại, hai vợ chồng đưa bọn Tô Mạt rời đi, nhìn bọn họ rời thôn trên một chiếc xe ngựa to.
Hai vợ chồng nhìn nhau cười, loại này xe ngựa là tốt nhất Bạch Thủy Đầu, rất nhiều tiền mới thuê được, hai người cắn đầu lưỡi, Trương Đại Quý cũng không về nhà, lập tức hướng thôn sau chạy tới , ngay cả mọi người hỏi trong nhà có ai viếng thăm hắn cũng không kịp đáp.
Tô Mạt trở về xe ngựa, Tĩnh thiếu gia vẫn ngồi chỗ đó thấy bọn họ trở về, đem Tô Mạt ôm vào trong lòng, hỏi:“Như thế nào.”
Tô Mạt thở dài, bên kia Thủy Muội nước mắt lưng tròng , Hồ Tú Hồng liên tục phẫn nộ,“Kia làm sao là cậu mợ, quả thực là hai ma cà rồng. Nghe thấy ngoại sinh nữ gặp nạn , liền ra bên ngoài đuổi, về sau có tiền liền lập tức ςướק lấy, sau lại không biết là lạ ở chỗ nào, thế nhưng đồng ý rồi, còn nói ngày mai đến trấn trên tìm chúng ta.” Thật không biết bọn họ có chủ ý gì.
Tô Mạt nghiêng người nằm úp sấp với đến cửa kính xe,“A Lí, ngươi đi làm chút chuyện.”
A Lí nghiêng người lại, khom người, thực dáng vẻ cung kính, đối với nữ nhân thiếu gia thích, so với thiếu gia còn cung kính hơn mới được.
Tô Mạt thấp giọng phân phó vài câu, A Lí lên tiếng, cũng không lại chỗ Tĩnh thiếu gia xin chỉ thị, lập tức lắc mình đi.
Hồ Tú Hồng kinh ngạc nhìn Tô Mạt,“Ngươi cho hắn đi đánh bọn Trương Đại Quý à?”
Thủy Muội cũng nóng nảy, xua tay nói,“Không, không cần đánh bọn họ.”
Hồ Tú Hồng kéo tay nàng,“Vì sao không thể, lúc này ngươi về ở với bọn họ. Sẽ đánh bọn họ một chút, làm cho bọn họ đối với ngươi tốt, nếu không sẽ Gi*t bọn họ.”
Tô Mạt trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái, Hồ Tú Hồng lập tức khí thế chùng xuống dưới,“Mạt Mạt tỷ tỷ, ngươi nói làm sao bây giờ.”
Tô Mạt cười nói:“Đương nhiên phải dùng trí.”
Thủy Muội ô ô khóc lên, Tô Mạt ôn nhu nói:“Ngươi nguyện ý đi theo chúng ta không? Tĩnh thiếu gia sẽ bảo vệ ngươi.”
Thủy Muội vừa nghe, lập tức quỳ xuống, Tô Mạt muốn nâng nàng dậy, Tĩnh thiếu gia đem nàng ôm lấy, đợi Thủy Muội cung kính dập đầu lạy ba cái, mới buông ra nàng.
Tô Mạt bấm hắn một chút, vội hỏi:“Đừng như vậy. Chúng ta là hảo tỷ muội . Ta xem Trương Đại Quý không có hảo ý, phụ nữ kia cũng nghĩ cho ngươi làm vợ con ngốc của hắn.”
Thủy Muội nước mắt liên liên , nức nở một chút, kiên định nói:“Tiểu thư, về sau ta chính là nha đầu của ngươi, cầu ngươi thu nhận ta.”
Tô Mạt nắm tay nàng cùng Hồ Tú Hồng,“Chúng ta không phải hảo tỷ muội sao? Như thế nào là nha đầu?”
Tĩnh thiếu gia lại ôm eo nàng, thản nhiên nói:“Đi theo nàng, sẽ cả đời nguyện trung thành, không thể có nửa điểm dị tâm. Ngươi nếu là làm không được, ta có thể cho ngươi bạc, ngươi đi nơi khác ở.”
Thủy Muội lắc đầu, ánh mắt kiên định, nàng xoa xoa lệ,“Ta muốn đi theo tiểu thư, cả đời nguyện trung thành.”
Tô Mạt thở dài, bất mãn trừng mắt nhìn Tĩnh thiếu gia liếc mắt một cái, hắn lại mỉm cười, bừng tỉnh cảnh xuân mãn nhãn, tươi đẹp vô song,“Hảo, ta đây cũng cam đoan, sẽ làm ngươi có cuộc sống hơn người.”
Rất nhanh, bọn họ ở Bạch Thủy Đầu trấn trên khách sạn lớn nhất ở, thưởng cho Thủy Muội, Tĩnh thiếu gia yêu cầu Tô Mạt cùng hắn một phòng.
Bị hắn cõng vào phòng, Tô Mạt oán hận cắn lỗ tai hắn,“ Tĩnh Ác Ma, ngươi hơi quá đáng. Làm sao có thể cô nam quả nữ sống chung một phòng?”
Tĩnh thiếu gia đem nàng nhẹ nhàng đặt ở trên giường lớn mềm mại, cười xấu xa nhìn nàng,“Tiểu Mạt Lị, ngươi sợ cái gì. Ngươi nhỏ như vậy, ta có thể đối với ngươi như vậy sao?”
Hắn bất quá là muốn lúc nào cũng khắc khắc nhìn thấy nàng, xem bộ dạng thức, bộ dạng ngủ, bộ dạng vui của nàng thôi.
Tô Mạt hai má ửng đỏ, hung hăng trừng mắt nhìn hắn liếc một cái,“Các nàng sẽ hiểu lầm .”
Tĩnh thiếu gia ha ha cười,“Các nàng sẽ không. Ta cũng không phải sắc quỷ, không cầm thú như vậy.”
Tô Mạt đá hắn một cước,“Ngươi là ác ma.”
Hắn thâm tình nhìn nàng,“Ta là ác ma yêu thương của ngươi.”
Tô Mạt lăn lông lốc đứng lên,“A Lí đã trở lại sao?”
A Lí ở ngoài cửa lập tức đáp lại,“Tiểu thư, có thuộc hạ.”
Tô Mạt cho hắn tiến vào đáp lời,“Như thế nào?”
A Lí vẻ mặt y như trước không chút thay đổi nói:“Trương Đại Quý lại dám chạy tới trong thôn hang ổ của bọn cường đạo báo tin, khiến bọn họ ban đêm dẫn người đánh ςướק chúng ta.”
Hắn lại giải thích hang ổ cường đạo kia, bọn chúng ở tại Hắc Hổ sơn, đầu lĩnh đại đương gia kêu là Lưu Hắc Hổ, thủ hạ có ba trăm năm mươi người.
Người người hung hãn khác thường.
Bọn họ chiếm cứ địa thế hiểm yếu, vị trí vô cùng thuận lợi, quan phủ cũng phải bó tay, bọn chúng thường ςướק bóc người qua đường xung quanh vùng.
Nhưng bình thường chúng không dám vào thành, cũng rất ít quấy rầy dân bản địa.
Lần này thế nhưng lại dám vào thành, cũng thật sự thấy tiền sáng mắt.
Ánh mắt Tô Mạt phát lạnh, hừ một tiếng:“Hai tên cẩu tạp chủng xấu xa đó, không thu thập bọn họ một phen xem chúng còn dám coi trời bằng vung không ?”
Tĩnh thiếu gia nhìn A Lí một cái:“Ngươi cùng A Thành ngay bây giờ dẫn người đi chặn bọn chúng lại......”
“Không cần!” Tô Mạt lập tức kháng nghị,“Ngươi đã giúp ta rất nhiều rồi, không thể cái gì cũng dựa vào ngươi.” Ánh mắt nàng lạnh lẽo như tuyết, làm sao giống tiểu nha đầu bảy tuổi.
“Ta muốn dựa vào trí tuệ của chính mình!”
Hai tay Tĩnh thiếu gia gối lên sau đầu, thanh âm cười lang lảnh,“Tốt, ta kiêu hãnh vì nàng, Tiểu Mạt Lị!”
A Lí cụp mắt xuống, trong lòng lại vui vẻ, thiếu gia thật sự thay đổi rồi, đã trở lên cởi mở hơn.Từ khi ở cùng một chỗ với Tô tiểu thư, hầu như mỗi ngày đều cười, so với trước kia hoặc là khuôn mặt lãnh khốc, hoặc là cười âm u, thật đúng là......
Ánh mắt Tĩnh thiếu gia lạnh lạnh ngưng đọng nhìn A Lí,“Nghĩ cái gì đó?”
A Lí vội lắc đầu:“Không có, thuộc hạ cáo lui.”
Đầu óc Tô Mạt suy nghĩ một lát liền nảy ra chủ ý, nàng quay đầu đi đến bên người Tĩnh thiếu gia:“Tĩnh ác ma, ngươi phối hợp một chút .”
Hắn híp mắt, vuốt lấy khóe môi, bộ dáng cười xấu xa,“Nàng báo đáp ta như thế nào đây?”
Tô Mạt làm ra biểu tình dữ tợn:“Mỗi lần cái gì cũng đòi phải báo đáp, ngươi rất tham lam, không cần ngươi nữa.”
Nàng đứng dậy hướng ra bên ngoài cửa nói:“A Lí, trừ ngươi cùng A Thành ra, những người khác hãy để họ ẩn nấp đi, không cần hiện thân, đi đánh tiếng với khách sạn, mặc kệ ai tới hỏi, chúng ta chỉ là một vị thiếu gia ốm yếu, ba tiểu nha đầu, hai người hầu ngốc nghếch, ngươi kêu A Thành giả trang ngốc một chút.”
A Lí ở bên ngoài đáp ứng, sau đó đi hành sự.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc