Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 579

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tô Mạt tiếp tục dụ dỗ hắn: "Muội chỉ cho huynh một phương phương hướng nghiên cứu tốt như vậy, huynh không động lòng sao? Huynh có thể hoàn thành được hương liệu, nhưng cần phải có dược liệu pha chế sẵn, cần có Hồ tiên sinh và mọi người giúp đỡ, chẳng lẽ huynh không nghĩ đến sao? Động lòng không bằng hành động, lập tức thu dọn đồ đạc, khi trời sáng chúng ta lập tức rời đi được không?"
A Cổ Thái vẫn còn do dự, Tô Mạt hừ một tiếng, "Thôi, chúng ta đi. Tự huynh suy nghĩ đi."
Nói xong nàng kéo tay Hoàng Phủ Cẩn nói: "Cẩn ca ca, muội buồn ngủ rồi, chúng ta về đi."
Hoàng Phủ Cẩn nháy mắt vài cái với A Cổ Thái, ý bảo hắn nhanh đáp ứng đi, đắc tội với Tô Mạt, bọn họ cũng không thể yên ổn được.
A Cổ Thái thở dài, đành phải nói: "Được, huynh đồng ý."
Lập tức nghĩ đến Tô Hinh Nhi, vừa rồi muội ấy đến mời mình, chính mình còn từ chối....Thế này...Thật là tự vả vào miệng mình.
Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn trở về Tô phủ, đã quá nửa đêm gần sáng, không còn nhìn rõ trăng sao, tối như mực.
Tô Mạt cũng không kinh động đến người khác, để Hoàng Phủ Cẩn nghỉ ngơi ở phòng của mình, còn nàng muốn tĩnh tọa luyện công.
Khi trời tờ mờ sáng, bên ngoài vang lên tiếng của Thu Hà, "Tiểu thư, tiểu thư, đại tiểu thư và cô gia đến."
Tô Mạt giật mình đứng lên, lại phát hiện chính mình vậy mà lại ngủ ở trong lòng của Hoàng Phủ Cẩn, không khỏi đỏ mặt, trợn mắt nhìn hắn, "Muội rõ ràng là tĩnh tọa."
Hoàng Phủ Cẩn mỉm cười, "Huynh thấy muội ngồi ngủ mệt quá."
Dù không làm chuyện gì, có thể ôm nàng là tốt rồi..
Tô Mạt trừng mắt nhìn hắn, "Muội đi ra ngoài xem."
Nàng đứng dậy, nhanh chóng rửa mặt, sau đó vội vàng chạy ra ngoài, mang theo hai nha hoàn đến phòng của lão phu nhân.
Tô Nhu Nhi và Tần Nguyên Quân cũng vừa mới đến, hai người đều tươi cười hạnh phúc, thấy Tô Mạt đến lại càng thêm vui vẻ.
Tô Mạt chào hỏi qua loa với Tần Nguyên Quân, sau đó kéo tay tỷ tỷ, "Tỷ tỷ, hai người đến tiễn chúng ta sao? Hôm nay muốn ở lại đây sao?"
Tần Nguyên Quân nói chuyện với lão phu nhân, hắn nói: "Bà nội, chúng con đã thương lượng với cha mẹ, muốn...Dù sao hiện giờ mấy đệ đệ của con cũng đã lớn, mà con lại không muốn làm quan, Nhu Nhi vừa mới gả qua cũng không quen lắm, con định cùng với nhạc phụ và bà nội, cùng nhau trở về Trữ Châu. Cũng không biết có gây thêm phiền toái cho mọi người không?"
Nghe hắn nói muốn cùng đi Trữ Chây, lão phu nhân và Tô Mạt đến ngạc nhiên đến ngây cả người.
Lúc này Tô Hinh Nhi cũng chạy vào, "Thật vậy sao? Thật vậy sao? Tỷ tỷ và tỷ phu muốn cùng chúng ta về Trữ Châu? Thật là tốt quá!"
Lão phu nhân nhìn bọn họ, hỏi: "Thông gia có đồng ý không?"
Tần Nguyên Quân cười nói: "Bà nội yên tâm, chúng con vừa nhắc tới, phụ thân và mẫu thân con đều đồng ý rồi. Bọn họ cảm thấy tuổi cũng đã cao, qua vài năm nữa cũng nên cáo lão hồi hương rồi. Đệ đệ của con cũng đã lớn, đều rất hiếu thuận, phụng dưỡng họ rất tốt, không cần bọn con phải lo lắng nhiều. Phụ mẫu con có nói là để con cùng Nhu Nhi đi Trữ Châu vài năm, chờ bọn họ rồi cùng về quê ở, hai bên đi lại như vậy mọi người sẽ thân thiết hơn."
Mọi người nghe vậy đều rất vui vẻ.
Tô Mạt chuẩn bị mọi thứ rất chu đáo, hỏi xem bọn họ đã thu xếp đồ đạc chưa.
Tần Nguyên Quân nói, bọn họ đã chuẩn bị xong, cũng thuê vài tiêu sư, có khoảng bốn năm xe ngựa, hầu hết là do phụ mẫu chuẩn bị, không thể không nghe theo, đành phải mang theo hết.
"Lại gây thêm phiền toái cho Mạt Nhi rồi." Hắn chắp tay thi lễ với Tô Mạt, càng ngày hắn càng cảm thấy thích vị tiểu muội này.
Tô Mạt cười nói: "Tỷ phu không cần khách khí, huynh đến Trữ Châu giúp đỡ nhị ca nhiều hơn là được rồi."
Nàng vẫn luôn mong có ai đó đi cùng, đến lúc đó có thể giúp đỡ nhị ca quản lý sinh ý, như vậy nàng có thể được giải thoát rồi.
Tần Nguyên Quân sảng khoái nói: "Tất nhiên, cứ giao cho huynh."
Khi hắn vừa nói xong thì Tô Nhân Vũ và Tô Việt đi tới, Hi Thước bế Tô Điều đi theo phía sau, An Bình cũng dẫn theo Tô Khang tới.
Ngoại trừ Tô Trì không có mặt, người một nhà đều rất vui vẻ, vô cùng hạnh phúc.
Khi trời bắt đầu sáng, Tần Nguyên Quân quay về nhà mời phụ mẫu và huynh đệ tỷ muội tới Tô gia, mọi người cùng ăn một bữa cơm.
Trải qua chuyện của Tần Nguyên Quân, Tần phu nhân cũng đã nhận ra, chỉ cần con trai có thể vui vẻ, dù đi tới nơi đâu cũng tốt, không nhất thiết phải giữ lại cạnh mình.
Huống hồ là đi theo Tô gia, bà cảm thấy con trai sẽ sống tốt.
Bà nói chuyện rất lâu cùng Tô lão phu nhân, hẹn khoảng hai năm nữa sẽ đến Trữ Châu gặp mọi người.
Ngày mười hai, những người đã ngủ say, cũng có những người cả đêm không ngủ, đến giờ tý mọi việc bắt đầu bận rộn.
Chuẩn bị hành lý, đồ đạc, tiễn đưa, mọi người đều rất vội vàng.
Nhưng khi chuẩn bị xuất phát lại xảy ra vấn đề, đó chính là Tô Trì.
Trước đó hắn vẫn luôn im lặng, tuy rằng khi đám người An Bình thu dọn đồ đạc hắn có châm chọc khiêu khích vài câu, nhưng cũng không có gây rối gì.
Hiện tại chuẩn bị xuất phát, hắn đột nhiên nói không muốn rời đi, muốn lưu lại.
Thậm chí hắn còn nói là cuối cùng bọn họ cũng đi, hiện giờ phủ Quốc Công sẽ là của hắn, hắn muốn sử dụng quyền lực của đương gia, không muốn rời đi.
Tô Nhân Vũ bị hắn làm cho tức giận, nói toàn bộ đều theo hắn nói, ông không muốn quan tâm đến.
Tô Mạt lại không đồng ý để hắn ở lại kinh thành, ai biết hắn định làm gì, không chừng lại muốn cùng Tín Vương có âm mưu quỷ kế gì.
Cho nên nàng trực tiếp điểm huyệt ngủ của hắn, lại cho hắn ăn nhuyễn cân tán, khiến hắn không khác gì một con nít, để người khác hầu hạ.
Đến giờ dần, xe ngựa của Tô gia bắt đầu xuất phát, xe ngựa chở đồ phía trước ra khỏi thành, xe cuối cùng còn chưa bắt đầu đi.
Tô gia nói tạm biệt với những người tới tiễn đưa, lên xe khởi hành, xe chở đồ vẫn còn ở sau.
Bởi vì đã tiến cung cáo biệt, cho nên bọn họ cũng không trì hoãn gì thêm, đi thẳng ra ngoài thành.
Khi trời sáng rõ, toàn bộ xe ngựa đã ra khỏi thành, Tô Nhân Vũ để đám người Tô Việt hộ tống lão phu nhân đi trước. Ông cùng với Tô Mạt, Hoàng Phủ Cẩn đi phía sau, nhìn từng chiếc xe ngựa đi qua.
Vì để an toàn và che mắt người khác, Tô Mạt mời năm mươi người của hai tiêu cục trong kinh, nhưng có một nửa là người của A Lý trà trộn vào, đề phòng mọi trường hợp.
Đến lúc đó, nếu trên đường thật sự gặp chuyện không may, người của nàng có thể lấy một chọi một trăm.
Một số người bạn thân thiết của Tô Nhân Vũ cưỡi ngựa ra tận cổng thành để tiễn đưa, lấy R*ợ*u đưa tiễn.
Hoàng Phủ Cẩn đã sớm dặn dò Hoàng Phủ Giới và Hoàng Phủ Giác, mấy người họ đã cùng uống R*ợ*u trong cung, không cần bọn họ phải ra ngoài thành tiễn.
Một là hắn không muốn quá đa cảm, hơn nữa cũng sợ khi họ trở về xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Đồng liêu bằng hữu của Tô Nhân Vũ lần lượt cáo lui, ông liền dẫn Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn chuẩn bị lên đường.
Lúc này phía xa bụi đất tung bay, có người đang cưỡi ngựa chạy tới.
"Nhị ca, nhị ca, đợi đệ với!" Hoàng Phủ Giới dẫn đầu, nhanh chóng đi đến chỗ bọn họ.
Hắn nhảy từ trên ngựa xuống, Tô Nhân Vũ bước lên tiến lên thỉnh an, hắn vội vàng không kịp nâng Tô Nhân Vũ dậy.
Hắn xông lên ôm lấy Hoàng Phủ Cẩn, nhịn không được nước mắt chảy dài, lớn tiếng nói: "Nhị ca, nhị ca, huynh phải đi, đệ không thể không đến tiễn huynh!"
Lúc này Hoàng Phủ Giác dẫn theo thị vệ đại nội cùng đến chỗ bọn họ, hắn nhảy xuống ngựa, người đằng sau lập tức đem thức ăn và R*ợ*u đến đình nhỏ bên cạnh, dựng bình phong lên, đốt lửa hâm nóng thức ăn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay