Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 578

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Hắn đi lên trước mở cửa, bên ngoài Tô Mạt vội vàng kéo Hoàng Phủ Cẩn trốn đi.
Nhìn bọn họ cầm đèn lòng lẫn vào trong bóng đêm, Tô Mạt thở dài, nói khẽ: "Dù thời gian A Cổ Thái và Hinh Nhi ở chung không dài, chẳng lẽ hắn không hề có...."
Hoàng Phủ Cẩn ôn nhu nói: "Mạt nhi, không phải là do thời gian ngắn, suy nghĩ khác nhau, quan điểm khác nhau. Trong tình cảm người đến trước bao giờ cũng có ấn tượng tốt hơn."
Tô Mạt bật cười, " Vậy không phải huynh nên thích Nhạc Phong Nhi trước sao?"
Đây xem như là lần đầu tiên nàng nói chuyện với hắn về vấn đề tình cảm của Nhạc Phong Nhi, hắn ôm nàng tránh vào trong, để nàng ngồi cạnh chậu than, "Tình cảm ban đầu thì cũng phải trong lòng có để ý đến. Trong lòng không để ý, tất nhiên là không tính."
Nói như vậy từ trước đến nay hắn chưa từng động tâm đối với Nhạc Phong Nhi sao? Coi như là giải thích cho nàng rằng hắn cùng Nhạc Phong Nhi không hề có gì sao?
Thật ra nàng không để ý đến vấn đề đó nữa, nếu hắn và Nhạc Phong Nhi thật sự có gì đó, cũng không thể ... nhiều năm như vậy không có dấu vết gì, chỉ có thể là hắn thật sự không có suy nghĩ gì đến chuyện đó.
Trong đầu nàng hiện lên một vấn đề: có phải là do Nhạc Phong Nhi lớn tuổi? Tĩnh thiếu gia rõ ràng có khuynh hướng thích trẻ con, nàng cười cười nhìn hắn, nàng nhớ rõ ràng khi đó nàng mới có mấy tuổi...Sáu tuổi?
Nàng hừ một tiếng, lườm hắn.
Hoàng Phủ Cẩn có chút rợn gáy, nghĩ thầm, rõ ràng là đến giải quyết vấn đề của A Cổ Thái và Tô Hinh Nhi, đừng khiến hắn rước họa vào thân, biến thành vấn đề của hắn rồi.
Tô Mạt đứng dậy nhìn xung quanh, A Cổ Thái làm việc rất nhanh, quả nhiên có rất nhiều chủng loại mới.
Hắn thật sự rất yêu thích hương liệu, không phải là đem đi bán, chỉ vì hoàn thành suy nghĩ ở trong lòng, giống như trong lòng đã nghĩ đến điều gì đó muốn đem nó bày tỏ ra ngoài, cho nên hương liệu của hắn không phải là K**h th**h mùi hương mà ngược lại khiến cho người khác có những cảm nhận.
Hoặc là hoài niệm, thương cảm, thoải mái, vui vẻ, hồi ức...
Nàng đem một chút hương liệu của hắn cho Hồ Tú Hồng, sau đó Hồ Tú Hồng mới nghiên cứu chế tạo ra loại độc "yên chi hỏa".
Hiện giờ những thứ này là hương liệu K**h th**h cảm giác, Tô Mạt suy nghĩ có nên để Hồ Tú Hồng nghiên cứu một số dược liệu thôi miên không? Loại dược có thể khiến người khác rơi vào cảm giác khác, thúc dục *** nội tâm của con người, khiến bọn họ sinh ra ảo giác.
Căn cứ vào yêu cầu khác nhau, có thể chia làm vô hại, có ít hại, từ từ mạnh dần.
Nàng vừa nảy sinh ý nghĩ này liền thương lượng cùng Hoàng Phủ Cẩn.
Hoàng Phủ Cẩn than thở, tiểu nha đầu này, thật sự là tận dụng được mọi thứ, hắn nắm lấy tay của nàng, "Mạt nhi, hiện giờ không phải là muội nên giải quyết vấn đề tình cảm của tam tỷ muội sao?"
Tô Mạt cười nói: "Không phải là muội đang nghĩ cách sao? Đầu tiên là đưa A Cổ Thái đến Trữ Châu. Chúng ta đem ý tưởng này nói cho hắn biết, hắn nhất định sẽ hứng thú với điều này. Đến lúc đó vợ chồng Hồ tiên sinh, Tú Hồng, Thủy Muội đều phải đi, liền kéo A Cổ Thái đi theo, không phải là đúng lúc nghiên cứu thêm cái này sao?"
Với sự yêu thích mãnh liệt với hương liệu của A Cổ Thái, nghiên cứu thú vị như vậy, hắn không động lòng mới là lạ.
Hoàng Phủ Cẩn nhìn nàng, tiểu thê tử này của hắn, quả thật là vô cùng hiểu lòng người, khiến hắn không thể không bội phục.
Khi A Cổ Thái quay lại, hắn vào phòng, đóng cửa lại, dựa vào cửa, thở dài một cái.
Trong lòng hắn có chút mê mang, tình cảm của mình không dành được, chính mình thương tâm.
Ai ngờ lại liên lụy đến một nữ tử khác cũng thương tâm, hắn cực kỳ áy náy.
Hắn đưa tay ôm đầu, thét lên một tiếng, đột nhiên nghe thấy tiếng cười nhẹ, hắn vội vàng quát hỏi: "Ai đó?"
Chỉ thấy Tô Mạt dựa vào Hoàng Phủ Cẩn đứng ở cạnh đống hương liệu, mỉm cười nhìn hắn.
"Này, A Cổ Thái, huynh sao vậy?" Thật ra Tô Mạt muốn hỏi hắn cuối cùng là nghĩ như thế nào, nếu không thì trói hắn đưa đến Trữ Châu, để cho hắn và tam tỷ ở chung một thời gian, nếu thật sự không có cảm tình gì, khi đó để hắn rời đi cũng không muộn.
Hiện giờ nàng đã có cách tốt hơn, nên đổi cách làm.
Mặt A Cổ Thái đỏ lên, "Muội, muội, hai người...đến lúc nào?"
Từ hiểu biết của hắn về Tô Mạt, quỷ nha đầu này tuyệt đối không phải là vừa đến, đôi mắt đen kia lóe lên sự giảo hoạt, vừa nhìn là biết không có ý tốt.
Khẳng định là đã sớm đến đây, nói không chừng... Chẳng lẽ là đến cùng lúc với Tô Hinh Nhi?
Tim hắn đập mạnh lên, Tô Hinh Nhi là tỷ tỷ của nàng, hiện giờ tình cảm của họ rất tốt, Tô Hinh Nhi xuất môn đến chỗ của hắn, với bản lĩnh của Tô Mạt sao có thể không biết?
Nàng lo lắng, nhất định sẽ đi theo bảo vệ, cho nên...
Ai nha, bọn họ sớm đã biết? Vậy...chẳng phải là họ đã thấy hết rồi sao?
Cả người A Cổ Thái nóng lên, hai má đỏ bừng, không biết phải nói sao cho phải, xoa xoa hai tay hận không thể tìm một cái hố chui xuống.
Hoàng Phủ Cẩn không muốn hắn phải khó xử, vội vàng giải vây hộ hắn, "A Cổ Thái, chúng ta vừa mới đến, ngươi sao vậy?"
A Cổ Thái tin Hoàng Phủ Cẩn không nói dối, liền thở nhẹ ra, cười nói: "Mới đến a, ha ha, mới đến thì tốt, để ta pha trà cho hai người uống?"
Tô Mạt cười tít mắt nhìn hắn, không nói câu nào.
Hoàng Phủ Cẩn nói: "Không cần, Mạt nhi có ý tưởng mới, muốn thương lượng với ngươi."
Hắn nói qua ý tưởng dùng hương liệu để nghiên cứu thuốc thôi miên của Tô Mạt cho A Cổ Thái nghe.
Quả nhiên, hai mắt A Cổ Thái sáng lên, giống như lập tức quên hết những phiền não trước đây, hứng trí bừng bừng muốn nói lên quan điểm của mình, "Nếu nghiên cứu thành công, đó chính là con dao hai lưỡi, vừa có thể ***, vừa có thể hại người, ta muốn nhanh chóng nhìn thấy kết quả."
Nếu dựa theo kế hoạch của Tô Mạt nghiên cứu loại dược kia, cùng loại thuốc gây ảo giác hiện giờ không giống nhau.
Những loại dược hiện có, nói trắng ra đều là độc dược, làm cho người ta sinh ra ảo giác, đồng thời sẽ làm tổn hại đến thần kinh,, làm cho người ta luôn có cảm giác hoảng hốt, thậm chí là phát điên.
Nếu kết hợp với âm luật huyễn dược, như vậy càng thêm lợi hại.
Nhưng nếu giao đấu cùng với cao thủ, loại huyễn dược đó rất khó có thể thành công, như vậy loại dược mà Tô Mạt nói đến nhất định sẽ có ích.
Loại dược này trộn vào cùng hương liệu bình thường, khiến người khác khó mà phòng bị trước, đặc biệt là từ từ tích trữ hiệu lực của dược, cho dù là cao thủ võ công cao cường cũng khó phân biệt được.
Dù sao có ai lại nghi ngờ mùi hương nhàn nhạt trên người nữ hài lại có hiệu quả lợi hại như vậy?
"Ta lập tức làm luôn." Hắn kích động nói.
Tô Mạt ngăn hắn lại, "Đừng nói vội, trừ huynh ra, tất cả mọi người đều đang chuẩn bị chuyển nhà. Muội thấy không bằng thế này, huynh mang theo những tài liệu quan trọng, muội sẽ chuẩn bị một đoàn xe cho huynh, huynh theo chúng ta đến Trữ Châu. Ở Trữ Châu có núi Vân Vụ, chúng ta có thể làm vườn hoa ở đó, điều chế hương liệu, chuyển phòng thực nghiệm của huynh đến đó, huynh thấy như vậy được không?"
A Cổ Thái trầm ngâm, rời khỏi kinh thành?
Hắn không chắc với ý định này, có lẽ là chưa hề nghĩ tới.
Hoàng Phủ Cẩn cười nói: "Đừng do dự, dù sao ngươi cũng không có chuyện gì khác phải làm. Ở lại Trữ Châu vài năm, chúng ta cùng đi đến Tây Vực. Ở đó chúng ta đã lập không ít thành nhỏ, đến lúc đó chia cho ngươi hai tòa."
A Cổ Thái khoát tay, "Các ngươi cứ làm chúa đất cho tốt, ta không muốn làm thành chủ gì cả, ta chỉ cần làm hoàng đế của vương quốc hương liệu là được rồi."
Tô Mạt tiếp tục dụ dỗ hắn, "Muội chỉ cho huynh một phương hướng nghiên cứu tốt như vậy, huynh không động lòng sao?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc