Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 577

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tô Hinh Nhi nhẹ nhàng di chân, nhìn than cháy trong chậu than, gương mặt trắng nõn của nàng lấm tấm vài giọt mồ hôi, nàng cúi đầu nhìn xuống, đôi má lại đỏ lên.
Dường như nàng đang cố lấy hết dũng khí, đột nhiên, nàng ngẩng đầu dậy, mạnh dạn nhìn A Cổ Thái, đôi mắt trong trẻo, tràn đầy nhiệt huyết, "A Cổ Thái sư phụ, ta, ta có chuyện muốn hỏi."
A Cổ Thái hình như có chút né tránh, không dám nhìn thẳng ánh mắt của nàng, vừa nhìn liền đưa mắt ra chỗ khác, "Tam tiểu thư cứ nói."
"Huynh, huynh, có đồng ý theo chúng ta đến Trữ Châu không? Ở Trữ Châu cũng có cửa hàng hương liệu, hơn nữa có thể mở một vườn hoa khác, dù sao cũng có Tô Mạt ở đấy,... Ai, dù Tô Mạt không có ở đó, chúng ta cũng có thể làm..."
Nàng vội vàng nói, nói xong liền cảm thấy đầu óc trống rỗng, không nghĩ được điều gì khác.
Nàng đang chờ A Cổ Thái trả lời, nhưng lại sợ hắn trả lời, giống như muốn nhìn sét đánh ra sao, nhưng lại sợ hãi, cẩn thận không biết khi nào thì sét đánh xuống.
A Cổ Thái lúc này mới đưa mắt nhìn nàng, ánh mắt thâm thúy chợt lóe lên điều gì đó, nhưng lập tức bị sự mỉa mai ép xuống.
"Ta, ta định ở lại thêm một thời gian nữa, nghiên cứu xong đám hương liệu này, sau đó liền đến nơi khác." Giọng nói của hắn có chút nhỏ, Tô Hinh Nhi chỗ nghe được chỗ không.
Giọng nói kia truyền đến tai nàng, có cảm giác mang theo một chút bi thương và né tránh.
Từ khi hắn bước vào căn phòng này, thì hắn đã biết được tâm tư của nàng.
Sở dĩ không cự tuyệt, vì...xuất phát từ lòng tốt, để ý đến lòng tự trọng của nàng.
Nếu như chính mình hiểu lấy, nên lập tức đứng dậy rời đi.
Nhưng mà...rời đi, có phải là sẽ không còn cơ hội đúng không?
Bản thân nàng đã trưởng thành, có thể đợi được bao lâu?
Một khi rời đi, đến bao giờ mới được gặp lại?
Hiện tại hắn không thích mình, có phải là tương lại hắn càng không thích nàng đúng không?
Nghĩ lại, có một thời gian dài, Tô Mạt vội vàng làm chuyện lớn, còn bị chiêu vào cung, nàng ở cửa hàng hương liệu giúp đỡ nhị ca, sớm chiều ở chung với A Cổ Thái, thời điểm đó nàng đã thích hắn rồi.
Khi nàng đau khổ, hắn ở bên an ủi nàng, cười đùa với nàng, lại còn tỉ mỉ cho nàng một số loại hương liệu.
Còn nói nàng giống như hoa hồng, kiên cường mỹ lệ, còn đưa cho nàng một lọ nước hoa độc nhất vô nhị.
Khi đó nàng liền động tâm, chỉ là không dám thừa nhận.
Dù sao thì A Cổ Thái ưu tú như vậy, mà hắn luôn đối xử tốt với nữ nhân, chân thành như thế, dù là Mạt nhi, hay đại tỷ, Hoa Ngọc La, Kim Kết, Thủy Muội, hắn vẫn luôn đối tốt với họ, cho dù chỉ là một nha hoàn thì hắn cũng không coi thường họ, hắn cũng sẽ đưa nước hoa cho họ dùng.
Cho nên, nàng chưa từng dám hy vọng xa vời.
Chỉ khi đối mặt với đại tỷ, nàng có thể thấy trong mắt hắn sự đau thương, ẩn nhẫn.
Tại yến tiệc hứa hôn của đại tỷ, thấy được hắn say R*ợ*u luống cuống.
Ngày thành hôn của đại tỷ, hắn đưa lên lễ vật vô cùng trân quý, nhưng lại không có xuất hiện, nàng nghĩ nhất định hắn lại trốn ở nơi nào đó say R*ợ*u không đến.
Khi đó nàng không có tư cách đến hỏi, cũng không biết dùng thân phận gì để quan tâm đến hắn.
Thân là tam tiểu thư của Tô gia, nàng không thể nào tìm được cách trốn ra tìm hắn.
Nhưng nàng lại không khống chế được mình, không quản được trái tim mình, trong lúc không để tâm, lại từng chút từng chút rơi vào tay giặc, không được đáp lại, càng lún sâu vào.
Nàng thương hắn, nàng xác định, cũng chắc chắn nếu không phải là hắn, cả đời này nàng sẽ không yêu được ai nữa, thậm chí nàng không muốn tái hôn, dù không có cách nào khác phải gả cho người khác, thì cả đời nàng cũng sẽ không cảm thấy vui vẻ.
Nàng nhìn thấy tình cảm vững chắc của Mạt nhi và Tề vương, trung trinh không đổi, cũng rất hâm mộ tình cảm của đại tỷ và tỷ phu.
Nếu như yêu đúng người, nàng cũng có thể kiên định như vậy từ đầu đến cuối.
Đáng tiếc....Nàng thấy được trong ánh mắt của hắn như muốn nói xin lỗi, thấy được sự né tránh.
Cuối cùng thì hắn cũng không phải là của nàng.
"Như vậy à." Nàng cười rộ lên, vô cùng miễn cưỡng, vẫn xinh đẹp như cũ, sắc mặt không còn ửng hồng nữa, ngược lại trở nên trắng xanh.
"Chuyện ấy....quấy rầy huynh rồi." Nàng cuống quít đứng dậy, có chút vội vàng, chân đứng không vững, lảo đảo một chút, bước hụt một cái, ngã về phía chậu than.
A Cổ Thái vội vươn tay đỡ lấy nàng, nhuyễn ngọc ôn hương, nàng cũng là một nữ tử xinh đẹp, nhưng là....trong lòng của hắn vẫn không xóa bỏ được bóng hình xinh đẹp kia.
Hai má Tô Hinh Nhi đỏ bừng, trong lòng lại thầm đau đớn, tức giận đấm vào chân của mình, trong giọng nói có chút nức nở, "Chân này..."
Chân không tốt, nàng không thể trách được ai, muốn trách thì trách chính bản thân nàng.
Nước mắt nàng chảy xuống, nàng cũng không muốn khóc, nhưng lại không nhịn được.
A Cổ Thái thấy nàng bật khóc, lập tức hốt hoảng, không biết phải làm thế nào cho phải, vội vàng lấy tay áo giúp nàng lau nước mắt, "Hinh nhi, đừng, đừng khóc, muội vừa khóc, ta, ta không biết phải làm sao bây giờ."
Tô Hinh Nhi nhìn bộ dạng luống cuống chân tay của hắn liền bật cười, nhưng lập tức lại cảm thấy bi thương.
Có một số chuyện không thể cưỡng cầu, nhưng cũng không phải nói buông tay liền có thể buông tay được.
Lúc ở cùng một chỗ thì không biết giữ lấy, chỉ cảm thấy nhìn thấy hắn sống tốt là được, đến khi phải rời đi, gặp cũng không thể gặp, liền cảm thấy giống như vết thương trong lòng vỡ ra, cực kỳ trống trải, cảm giác vô vọng bao trùm lấy nàng.
Nàng cúi đầu, nắm lấy tay của hắn, vẫn giữ nguyên tư thế hắn đỡ nàng, không lùi lại.
Dù sao cũng phải đi, sẽ không được nhìn thấy nữa, cứ mặc kệ cho một lần phóng túng đi.
Nàng nhẹ nhàng cắn răng, nhìn vạt áo thêu hoa của hắn, giọng nói nhẹ nhàng như có như không, "Huynh, huynh ở lại đây, có phải là muốn, muốn ở gần...đại tỷ..."
Mấy chữ cuối, hắn không nghe rõ.
A Cổ Thái giật mình, vội vàng đẩy nàng ra, nhìn nàng, "Muội, muội...." Hắn muốn hỏi rằng "Sao muội lại biết?"
Hắn cảm thấy bản thân mình đã giấu kỹ, hơn nữa không muốn hủy hoại danh dự của đại tiểu thư, nếu để cho người khác biết chính mình đã cùng nàng nghiên cứu hương liệu, chính mình tự tay dạy cho nàng ấy, lại có suy nghĩ không an phận với nàng ấy, như vậy sẽ tổn hại đến danh dự của nàng ấy, khiến nàng không thể ngẩng đầu trước người khác.
Như vậy, hắn đã trở thành tội nhân.
Tô Hinh Nhi biết, vậy người khác cũng có thể biết, hắn thực đáng ૮ɦếƭ!
Hắn tự đấm vào đầu mình.
Tô Hinh Nhi vội nói: "Huynh đừng quá khẩn trương, muội không nói cho người khác biết. Nhưng mà...huynh không biết dù lưu lại cũng không có ý nghĩa gì sao?"
A Cổ Thái nhìn nàng, không nói gì.
Tô Hinh Nhi cắn môi, nói tiếp: "Thật ra muội rất hâm mộ tỷ tỷ, có được được hai nam nhân như huynh và...tỷ phu yêu như vậy, luôn bảo vệ tỷ ấy. Muội vừa dốt, vừa xấu....chân lại bị..."
"Hinh nhi, đừng như vậy..." A Cổ Thái cắt ngang lời của nàng, "Muội là một cô nương tốt, tính tình thẳng thắn đáng yêu, thương tật trên chân cũng không phải là điều muội có thể khống chế, nhưng nó không ảnh hưởng đến sự thiện lương vào vẻ đẹp của muội. Muội, nhất định sẽ hạnh phúc."
Sẽ sao? Tô Hinh Nhi nhìn hắn, hắn không tiếp nhận nàng, nàng lại không thể yêu được ai khác.
Thế gian này, còn có ai có thể khiến nàng hạnh phúc sao?
Nhìn người khác đều có đôi, nàng, một mình, còn có ý nghĩa gì sao?
"Muội cần phải về." Nàng vội vàng chỉnh lại quần áo, đầu tóc của mình, trở về cũng tốt.
A Cổ Thái nói: "Ta đưa muội về."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc