Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 576

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Kim Kết cười hì hì: "Ta sợ muội nói ta nhiều chuyện."
Nàng đi đến gần ngọn nến, "Ta cảm thấy...Khụ, tam tiểu thư là tư xuân rồi."
Bỗng dưng Thủy Muội đỏ mặt, ánh mắt có chút lúng túng nhìn ngọn nến, vội vàng cúi đầu tiếp tục đọc sách thuốc trong tay.
Trong mắt Tô Mạt nửa cười nửa không, "Tư xuân? Tỷ làm sao biết? Hay là chính tỷ tư xuân. Tỷ ấy ít tiếp xúc với người ngoài, sẽ nhớ đến ai chứ? Chẳng lẽ?"
Tô Mạt kinh ngạc một phen, khi Tô Hinh Nhi nhìn thấy tỷ phu ánh mắt tỷ ấy sáng lên, chẳng lẽ tỷ ấy thích Tần Nguyên Quân?
Như vậy không được!
Kim Kết thấy sắc mặt Tô Mạt thay đổi, vội vàng nói: "Tiểu thư, em đừng mắng ta, em như vậy ta không dám nói."
Kim Kết nắm lấy hai vai của nàng ấn lên giường, "Tỷ dám không nói, nói nhanh lên!"
Kim Kết bị nàng cù cả người đều mềm nhũn, cười nói, "Mạt nhi, Mạt nhi, tha cho ta, tha cho ta, ta nhất định sẽ nói hết cho em biết."
Lúc này Tô Mạt mới buông nàng ra, để cho nàng thành thật khai báo.
Kim Kết nói: "Là như vậy, mấy ngày nay không phải mọi người đều bận rộn chuẩn bị rời đi sao, ta liền đi các nơi để kiểm tra, tránh cho có chuyện ngoài ý muốn. Ta có nghe thấy tam tiểu thư nói chuyện cùng Thu Nguyệt, nói là A Cổ Thái sư phụ phải làm sao bây giờ, có thể đi cùng chúng ta hay không, hay là ở lại của hàng hương liệu và vườn hoa, hay là muốn đi Tây Vực gì đó."
Tô Mạt chăm chú nhìn nàng, "Vậy thì sao?"
A Cổ Thái đã về vườn hoa trước, thời gian vừa rồi lại vội vàng quay lại, chỉ nói là có nguyên liệu mình cần để nghiên cứu chế tạo hương liệu mới, hiện giờ vẫn đang bận rộn ở cửa hàng hương liệu, mất ăn mất ngủ.
Nếu nói Tô Hinh Nhi và A Cổ Thái có chuyện gì đó, nàng cảm thấy không có khả năng.
Kim Kết cười cười, tuy là tiểu thư cùng Tĩnh thiếu gia là lưỡng tình tương duyệt, nhưng nói thật ra, tiểu thư thật ra rất trì độn trong tình ái.
Nếu không phải ban đầu Tĩnh thiếu gia vừa dỗ vừa lừa, tiểu thư cũng sẽ không hiểu ra nhanh như vậy.
"Mạt nhi, sao lại không có khả năng? Em cần phải quyết định, nếu tam tiểu thư thật sự thích A Cổ Thái sư phụ, sau này nếu hai người bị ngăn cách hai nơi, tam tiểu thư khẳng định sẽ tiếc nuối cả đời."
Đôi mắt của Tô Mạt vụt sáng, ánh nến khiến bóng nàng in lên màn che, vừa lúc Hoàng Phủ Cẩn ở bên trong mở mắt, thấy bóng nàng trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, khẽ mỉm cười.
Tô Mạt bỗng nhiên đứng dậy, "Để ta đi hỏi tam tỷ một chút, nếu như thật sự như vậy thì cần phải có chuẩn bị khác."
Nàng biết trước đây A Cổ Thái giống như có chút thích đại tỷ, nhưng mà A Cổ Thái luôn đối tốt với mọi người, cũng không nhìn rõ được điều gì.
Quan trọng hơn là A Cổ Thái có tình cảm gì với Tô Hinh Nhi hay không?
Nàng cũng không muốn ép buộc, nhưng nếu có một chút hy vọng nàng muốn thử xem, dù sao những năm gần đây A Cổ Thái không có tình cảm với nữ nhân nào, nàng muốn thử một lần.
Tô Mạt đứng dậy đi vào phòng trong, Hoàng Phủ Cẩn đã ngồi thiền xong, đang ngồi luyện tập một số chiêu thức nhỏ, Tô Mạt không thể không bội phục hắn, thật ra cao thủ là luyện từng chiêu từng chiêu mà ra, tuyệt đối không có đường tắt để đi.
"Muội muốn thương lượng với huynh một chuyện." Nàng cười đi đến, hắn giơ hai tay chuẩn bị ôm nàng, nàng lại đi đến bên cạnh ngồi xuống, trừng mắt nhìn hắn một cái, ở trong phòng của nàng, còn muốn nhân cơ hội ăn đậu hũ, thực quá phận!
"Đi tìm A Cổ Thái?" Hắn nhìn nàng.
Tô Mạt đứng lên, "Ai nha, huynh đều đã nghe thấy hết." Có cao thủ là bạn trai cũng thật khó giữ bí mật, chuyện gì hắn cũng có thể nghe thấy, hơn nữa còn đoán trúng tâm tư của nàng.
"Dù sao chúng ta cũng sắp đi, đến hỏi A Cổ Thái thêm lần nữa xem hắn có đồng ý đi theo chúng ta. Đến Trữ Châu một thời gian, sau đó đến Tây Vực." Dù sao nàng sẽ không ở Trữ Châu cả đời, non sông tươi đẹp, nàng nhất định phải đi thăm quan khắp nơi.
Hoàng Phủ Cẩn có chút trầm ngâm, nói: "Chuyện này không được tốt lắm, nói không chừng A Cổ Thái có ý định của riêng mình."
"Dù hắn có suy nghĩ của hắn, chúng ta cũng phải thử một chút." Tô Mạt kéo hắn đi ra ngoài.
Thật ra nàng và Hoàng Phủ Cẩn đã sớm hỏi qua A Cổ Thái, ý của A Cổ Thái là hiện giờ hắn đang nghiên cứu một lượng lớn hương liệu, hắn luôn coi bốn bể là nhà, nơi nào vui vẻ, ở thấy thoải mái, nơi nào cũng là nhà.
Khi đó nàng vẫn luôn cảm thấy hắn có tâm sự không nói cho bọn họ biết.
Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn không muốn kinh động đến người khác, hai người dùng khinh công hướng đến của hàng hương liệu, cũng không đi vào từ cửa trước, lập tức nhảy qua tường đi vào sân viện của A Cổ Thái.
Phòng ngủ tối đen, nghe ngóng thấy không có ai nghỉ ở bên trong, bọn họ đi về phía phòng riêng dành để nghiên cứu của A Cổ Thái, nơi đó quả nhiên vẫn còn sáng đèn.
Tô Mạt kéo tay Hoàng Phủ Cẩn chuẩn bị đi vào, Hoàng Phủ Cẩn lại dừng lại, bảo nàng đừng nói gì.
Tô Mạt khó hiểu nhìn hắn.
Hoàng Phủ Cẩn thấp giọng nói: "Có người ở bên trong." Hắn vận nội công, nghiêng tai lắng nghe, khóe môi hơi nhếch lên, nói nhỏ bên lỗ tai Tô Mạt, "Là tam tỷ của muội."
Tô Mạt a một tiếng, Hinh Nhi? Tỷ ấy đi sang đây lúc nào vậy?
Đúng rồi, hình như là khi từ bên ngoài trở lại, Kim Kết có nói là tam tiểu thư đến cửa hàng hương liệu, sau đó nàng tưởng rằng Hinh Nhi đã về rồi, tưởng rằng là muốn chuẩn bị một số thứ nên không đến gặp nàng, ai ngờ lại còn chưa về sao?
Lại còn lừa cả phụ thân và bà nội nữa?
Nàng giấu đi hơi thở của bản thân, khẽ ghé người vào bên cửa sổ.
Hoàng Phủ Cẩn cảm thấy rất buồn cười, tuy không hiếu kỳ, như sợ nàng đứng cạnh cửa sổ như vậy sẽ bị lạnh, vẫn nên là đến bên che cho nàng, vạn nhất có động tĩnh gì, hắn cũng có thể làm theo lời của nàng.
Trong phòng vẫn im lặng, không có ai nói gì, ngược lại có tiếng chai lọ va vào nhau.
Một lúc sau, Tô Hinh Nhi lên tiếng, giọng nói có chút kìm nén, "A Cổ Thái sư phụ, chúng ta, trời sáng chúng ta sẽ rời đi. Huynh..."
Tô Mạt đánh giá bố cục của căn phòng, quay sang nhìn Hoàng Phủ Cẩn rồi chỉ chỉ vào cửa sổ, Hoàng Phủ Cẩn lập tức hiểu ý, dùng nội công, không gây ra tiếng động gì mà tạo thành một cái lỗ trên cửa, vừa đủ để Tô Mạt nhìn được tình hình bên trong phòng.
Tô Hinh Nhi mặc áo choàng dày, ngồi ở trên ghế, bên cạnh là lò lửa đang cháy, chiếu lên hai má đỏ rực của nàng, càng thêm diễm lệ như hoa.
A Cổ Thái mặc đơn bạc hơn, chỉ có một áo choàng ngoài, vẫn là màu xanh đen như cũ, cao lớn vững chãi, gương mặt góc cạnh được ánh lửa chiếu lên càng thêm anh tuấn.
Hắn cười cực kỳ trong sáng, "Tam tiểu thư yên tâm, A Cổ Thái nhất định sẽ đến tiễn mọi người."
Tô Hinh Nhi có chút mất mát, nàng mím môi, do dự như muốn nói gì đó.
Tô Mạt gấp đến nỗi nắm lấy tay của Hoàng Phủ Cẩn, tên A Cổ Thái này, Hinh Nhi đêm khuya đến thăm, chẳng lẽ còn muốn nói gì khác sao? Chỉ cần là nam nhân lập tức sẽ hiểu được tâm tư của nàng ấy, chẳng qua là nàng không có cơ hội để nói chuyện với hắn, suy nghĩ một chút là biết nàng ấy cần dùng đến bao nhiêu dũng khí để nửa đêm đến đây, hắn lại nói chuyện vô dụng như vậy.
Nếu thích thì hãy chấp nhận nàng ấy, còn không thích thì nói rõ ra, đừng để Hinh Nhi phải canh cánh trong lòng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc