Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 572

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Những người làm trong phủ không muốn đi có thể đến thôn trang lập gia đình, làm việc ở đó, còn lại đều muốn đi theo về Trữ Châu, bọn họ là nhóm người đi đầu tiên.
Hiện giờ trong phủ rất vắng vẻ, trước đây luôn có một đám nha hoàn đi qua đi lại giờ chỉ còn lại có vài người.
Tô Hinh Nhi sợ cô đơn, liền dẫn theo nha hoàn đến ở trong viện của Tô Mạt, dù sao nơi này vẫn còn có Kim Kết và Thủy Muội, mọi người ở chung một chỗ cũng náo nhiệt hơn.
Kim Kết nhìn sắc mặt Tô Hinh Nhi không được tốt, cười nói: "Tam tiểu thư đừng lo lắng, dù sao Trữ Châu cũng là quê nhà của chúng ta, trở lại Trữ Châu, cách xa hoàng đế, chúng ta càng thêm thoải mái."
Tô Mạt lườm nàng một cái, Kim Kết lập tức lè lưỡi, vỗ nhẹ hai má của mình, "Cho ngươi chừa tội nói linh tinh."
Tô Hinh Nhi có chút không yên lòng, "Mạt nhi, cửa hàng hương liệu thì tính sao bây giờ?"
Tô Mạt nói: "Nhị ca đã có sắp xếp, huynh ấy đã huấn luyện tốt mấy người phòng thu chi và chưởng quỹ, bọn họ đã sớm có thể tự quản lý rồi."
Tô Hinh Nhi a một tiếng, "Vậy những người khác thì sao? Hoa tỷ tỷ làm sao bây giờ?"
Tô Mạt suy nghĩ, đúng là chưa nghĩ đến chuyện này, dù sao hiện giờ Hoa Ngọc La cũng không nhà để về, luôn ở lại cửa hàng hương liệu giúp đỡ mọi người, tuy rằng Tô gia trả cho nàng không ít tiền nhưng cũng không thể để cho một mình nàng ấy lưu lại kinh thành.
Nàng cười nói: "Để xem ý định của Hoa tỷ tỷ ra sao, để cho tỷ ấy quyết định ở lại kinh thành làm chưởng quỹ cửa hàng hương liệu hay đi theo chúng ta trở về Trữ Châu, đều theo ý của tỷ ấy."
Kim Kết bỗng bật cười nói: "Muội nghĩ Hoa cô nương khẳng định muốn đi theo Nhị gia, tỷ ấy luôn đi cùng Nhị gia! Lại nói Nhị gia chúng ta cũng không đành lòng để tỷ ấy ở lại đây."
Mấy nữ hài tử cười rộ lên, đều quay qua nhìn Kim Kết, "Phải nhanh chóng tìm nhà chồng cho muội thôi, tránh cho muội chỉ biết nói bừa."
Tô Hinh Nhi vài lần muốn nói lại thôi, ngược lại Thủy Muội đột nhiên hỏi một câu, "Tiểu thư, A Cổ Thái sư phụ thì tính sao bây giờ?"
Tô Hinh Nhi lập tức nhìn chằm chằm Tô Mạt, sợ mình nghe thiếu một chữ, Tô Mạt trầm ngâm nói: "Để xem quyết định của A Cổ Thái. Vương gia nói hắn từ trước tới nay luôn đi khắp mọi nơi, không nơi nương tựa, mấy năm nay ở lại vườn hoa và cửa hàng hương lâu đã là chuyện lạ rồi. Nếu như chúng ta đi, chắc hẳn hắn sẽ không lưu lại nữa rồi. Dù sao nếu hắn có lưu lại, cửa hàng hương liệu ở kinh thành chia cho hắn một nửa cũng không sao."
Tô Hinh Nhi cắn môi, nói khẽ: "Mạt nhi, nếu không, nếu không trước khi đi, chúng ta đến gặp mọi người một chút."
Nàng nói có phần ngập ngừng, đôi má đỏ bừng, Tô Mạt nhìn nàng một cái, mặt nàng lại càng đỏ, vội vàng cúi đầu ăn dưa, không cho nàng nhìn thấy mặt
Tô Mạt cũng không có nghi ngờ gì, dù sao trong lòng nàng Tô Hinh Nhi trước đây rất ngang ngược, sau này lại rất tự ti.
Tô Mạt rất để ý đến sự tự ti của nàng, sợ vì chân của nàng ấy không tốt nên càng thêm tự ti, luôn luôn khuyên bảo nàng ấy, nghĩ rằng khi trở về Trữ Châu chuyện này sẽ tốt hơn.
Ở đó có người quen cũ, bà nội sẽ tìm cho nàng ấy một người trong sạch để gả.
Nghe Tô Hinh Nhi nói như vậy, Tô Mạt nói: "Đó là điều tất nhiên. Phụ thân và bà nội khẳng định muốn tiến cung tạ ơn, chào từ biệt, chúng ta thì ở trong phủ.... Ừm, hay là đi cửa hàng hương liệu được không?"
Nói thật là nàng không bỏ được những cơ nghiệp này, cửa hàng hương liệu và vườn hoa là những tâm huyết đầu tiên của nàng, là nàng cùng Hoàng Phủ Cẩn, nhị ca, đại tỷ và A Cổ Thái cùng nhau xây dựng lên.
Từ ban đầu chỉ là một nơi không ai để ý đến, có thể khiến cho cửa hàng hương liệu trở nên nổi tiếng như vậy không phải một sớm một chiều mà được.
Bên trong đó là mồ hôi cùng tâm huyết của bọn họ.
Nhưng vẫn phải lấy đại cục làm trọng, những thứ này chỉ là vật ngoài thân, cuối cùng vẫn có thể lấy lại được.
Chờ bọn họ rời đi, sẽ không phải nhìn sắc mặt của người khác, không cần lo lắng điều gì nữa.
Thời điểm đó, nàng sẽ tự quyết định chuyện theo ý mình, ít nhất trong phạm vi nàng quản được, trên đỉnh đầu sẽ không còn hoàng đế mỗi ngày đều tính kế bọn họ.
Thời điểm đó, bọn họ liền tự do, hạnh phúc.
Cho nên, Trữ Châu sẽ không phải là nơi dừng chân của nàng, đó là nơi phụ thân và bà nội luôn muốn trở về, không phải là nàng.
Tương lai tương đẹp của nàng và Hoàng Phủ Cẩn là một nơi rộng lớn hơn.
Biết bọn họ muốn rời khỏi kinh thành, Mẫn chưởng quỹ cùng với quản sự của ngân hàng tư nhân vài lần mời nàng và Tô Việt đi làm khách, muốn tạm biệt bọn họ trước, tránh cho đến lúc mấy người Tô Mạt không có thời gian để đi..
Nàng không đến nông trang, bởi vì nàng sợ có người trong cung nhìn thấy, lúc ly biệt thường dễ mất cảnh giác.
Trụ sở bí mật ở nông trang đã chuyển vào trong núi, nàng rất ít khi đến, đều là do A Lý âm thầm liên hệ.
Hiện giờ A Lý như thần long thấy đầu không thấy đuôi, cả người đều thêm trầm tĩnh, giống như bảo đao trong vỏ, rất vừa ý của Tô Mạt.
Ngay từ đầu đã đi theo nàng gây dựng sự nghiệp, hiện giờ cũng đã phát đạt, cũng không thấy quên mất gốc, không có ai rời đi một mình.
Nghe nàng nói là phải rời đi, dù là đại nam nhân, nhóm người lão Hoa tượng cũng không nhịn được rơi nước mắt, vô cùng không nỡ để nàng rời đi.
Tô Mạt nói không phải là không bao giờ quay lại nữa, để cho bọn họ an tâm sống tốt, hỗ trợ lẫn nhau, đừng xa lánh lẫn nhau,...
Bọn họ vừa khóc vừa đồng ý, hơn nữa mấy quản sự còn thề, nhất định thay nàng trông coi tốt những cơ nghiệp này.
Việc này không là gì đối với Tô Mạt, dù sao đi đến nơi đâu nàng cũng sẽ mở một sản nghiệp riêng của mình.
Nàng không muốn tốn quá nhiều thời gian, tươi cười chào tạm biệt với mọi người, kéo tay Hoàng Phủ Cẩn đi ra ngoài.
Những lúc như thế này, Hoàng Phủ Cẩn gần như người tàng hình, hắn không thích những trường hợp như thế này, nhưng lại không thể không đi cùng nàng.
Hơn nữa, nhìn nàng được lòng người như vậy, trong lòng hắn cũng rất vui.
Lúc hai người đang chuẩn bị lên ngựa, đột nhiên hai tỷ đệ Phương Oánh từ trong đám người chạy ra.
Hai tỷ đệ họ ở nơi này được ăn uống đầy đủ, hiện giờ sắc mặt hồng hào, bộ dạng thanh tú, nhất là Phương Vũ, còn đẹp hơn cả nữ nhân.
Phương Oánh kéo đệ đệ chạy lên trước, "Tiểu thư, người dẫn chúng ta đi theo đi."
Phương Vũ đứng một bên, chỉ lẳng lặng nhìn Tô Mạt, đôi mắt trong suốt giống như không hề có bất kỳ H*m mu*n gì, trong veo giống như bầu trời, không có mây.
Hắn cứ nhìn nàng như vậy, đôi mắt đã nói lên những điều không thể nói.
Tô Mạt nhìn bọn họ một cái, cười cười: "Ở lại vườn hoa không tốt sao?"
Nếu bọn họ thật sự là hai tỷ đệ đi chạy nạn, thì ở lại vườn hoa, học được kỹ năng trồng hoa, kiếm tiền, thành thân, sống một đời an ổn.
Phương Oánh khẽ lắc đầu, "Ta và đệ đệ muốn đi theo tiểu thư, tiểu thư đã cứu chúng ta, để cho chúng ta ở lại vườn hoa. Lúc này tiểu thư muốn rời đi, chúng ta muốn đi theo tiểu thư, làm trâu làm ngựa, chúng ta đều nguyện ý."
Những người ở vườn hoa đều khuyên họ lưu lại, dù sao mọi người ở chung đã lâu, cũng có cảm tình với nhau.
Tô Mạt nhìn về phía Lan Như, nói với nàng: "Lan Như, đã vất vả cho ngươi rồi, ngươi theo chúng ta trở về đi, về sau đồng hành cùng tỷ tỷ của ngươi, không cần tách ra nữa."
Lan Như vừa nghe thấy vậy thiếu chút nữa bật khóc, ôm lấy Lan Nhược.
Lan Nhược dù luôn trầm ổn cũng nhịn không được mà tươi cười.
Đồng thời nàng cũng hiểu, tiểu thư muốn ngả bài cùng tỷ đệ Phương gia rồi.
Tô Mạt cáo từ mọi người, thật ra mục đích chính của nàng lần này là tỷ đệ Phương gia, cho nên không đưa đại tiểu thư và Tô Hinh Nhi tới, bởi vì các nàng đã đi trước cùng Nhị ca rồi.
Tô Mạt quay đầu nói với Lan Nhược: "Đưa bọn họ lên xe ngựa đi."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc