Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 571

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tuy rằng không rõ bọn họ đang nói chuyện gì, nhưng có thể hiểu là do bên trên truyền lệnh xuống hoặc là lệnh của một người nào đó, hai bên không đồng nhất ý kiến nên dẫn đến gây gổ.
Khi bạch y nhân bắt đầu hành động, Thủy Muội liền tìm cách truyền tin ra bên ngoài.
Tuy Thủy Muội đã thoát ra ngoài, nhưng Kim Kết vẫn vô cùng lo lắng, "Thủy Muội, lá gan của muội thật là lớn, sao muội biết có người của tiểu thư ở bên ngoài? Nếu không có ai, muội truyền tín hiệu ra như vậy, để bọn họ biết được, mạng nhỏ của muội không thể giữ được."
Thủy Muội mấp máy môi, bọn họ sẽ không Gi*t muội, ban đầu muội cũng cho rằng bọn họ không cần đến muội thì sẽ Gi*t muội, ai ngờ kẻ cầm đầu lại không hạ lệnh, ngược lại còn chuẩn bị đồ ăn và cho muội ra ngoài hít thở một lúc. Muội lợi dụng lúc phơi quần áo, giả vờ như không cẩn thận làm chiếc váy thêu tín hiệu mắc lại trên cây, sau đó lấy gậy trúc chọc lên cao, vẫy vẫy để người ở ngoài có thể nhìn thấy, khi đó muội cũng không chắc là bọn họ có nhìn thấy hay không. Hai tên trông coi nói ta truyền tin ra ngoài liền đánh muội một cái, kẻ cầm đầu cũng không nói gì, sai người đưa muội nhốt lại, sau đó bọn họ bắt đầu bố trí gì đó."
Tô Mạt gật đầu, tuy rằng Thủy Muội không biết rõ mọi chuyện, nhưng cũng không quan trọng lắm.
Nàng lại cẩn thận hỏi Thủy Muội xem những người đó cho nàng ăn lại độc gì, độc tính ra sao.
Tuy là Thủy Muội chủ yếu học y thuật để cứu người nhưng cũng có nghiên cứu qua độc dược, được Hồ tiên sinh tự mình truyền thụ, nàng dựa vào trí nhớ, viết ra một đơn thuốc.
Sau khi xem xong, Tô Mạt nhăn mày suy nghĩ, những dược liệu này, có một phần là độc dược mà bạch y nhân đã dùng ở địa cung, trước đó bọn họ đã được Hồ tiên sinh và Diệp Tri Vân căn dặn trước, chuẩn bị thuốc giải độc.
Nhưng vì sao bạch y nhân cũng cần thuốc giải?
Chẳng lẽ là... nhớ tới chuyện nội chiến của hai tên bạch y nhân mà Thủy Muội đã nói, nàng cười nhẹ: "Nói như vậy thì giữa bọn họ đang có mâu thuẫn."
Có lẽ là có người muốn lui, có người lại muốn tiếp tục mai phục?
Mục đích cuối cùng của bọn họ là gì?
Đại Chu?
Báo thù?
Tô Mạt an ủi Thủy Muội vài câu, bảo Kim Kết đưa nàng về phòng nghỉ ngơi, tạm thời không cần làm gì, cứ hồi phục lại cơ thể, ổn định tinh thần trước đã.
Lần này vây quét Hà hoa phường, bởi vì Hoàng Phủ Giới cùng tham gia, hơn nữa bên Tô Mạt cũng chỉ có mấy người Lan Nhược và Lưu Vân Lưu Hỏa tham gia, cho nên hoàng đế cũng không nghi ngờ gì.
Hơn nữa Hoàng Phủ Giới cũng giấu diếm, không nói đến việc gặp nguy hiểm lúc đó, chỉ tập trung nói đến vụ nổ thuốc lớn, hoàng đế nghe xong liền coi như là một dạng tổ chức giang hồ, mưu đồ gây rối kinh thành.
Hoàng đế lại hạ lệnh, đem toàn quyền quản lý an toàn kinh thành giao cho Hoàng Phủ Giới, yêu cầu nghiêm khắc quản lý nhân sĩ võ lâm trong kinh thành, có các quy định rõ ràng cho võ lâm nhân sĩ, tránh để cho bọn họ kết bè kết phái, chống lại triều đình.
Những ngày tiếp theo, Tô Mạt tiếp tục cho người giám sát các nơi công cộng, nhưng đám người bạch y nhân giống như bốc hơi, không hề thấy trong kinh thành.
Mà Kim chưởng quỹ cũng không có hành động gì, thậm chí còn oán hận đối với việc hà hoa phường bị quan binh canh giữ, căn bản không biết lý do vì sao lại như vậy.
Ngày thứ hai, Hoàng Phủ Giới dẫn người bắt hắn lại, hắn vẫn tiếp tục kêu oan uổng.
Kim chưởng quỹ thề son sắt nói chính mình chỉ là bao một tiểu thi*p, thuê một đôi phu thê trông coi nhà cửa, còn có hai nha đầu ở tòa nhà đó, căn bản không có người khác.
Sau đó hắn còn đem ra nhân chứng vật chứng, người làm trong ngân hàng tư nhân giúp hắn làm việc, còn có khế ước mua nhà cùng hôn thư.
Hoàng Phủ Giới không thèm để ý đến lời hắn, trong nhà kia không tìm thấy tiểu thi*p nào, ngược lại cơ quan khắp nơi, thiếu chút nữa là lấy mất cái mạng của hắn.
Hắn trực tiếp hạ lệnh đưa Kim chưởng quỹ cùng hai người bắt được lần trước đi, lại nghe theo kế hoạch của Tô Mạt, dẫn người đến nơi làm việc của Kim chưởng quỹ tại ngân hàng tư nhân kiểm tra mấy lần.
Lần này ngược lại tìm ra không ít thứ, thậm chí còn tóm được mấy người giang hồ không rõ thân phận vào làm tiêu sư, nhưng không có chứng cứ là người Thẩm gia.
Có khả năng là lần này Kim chưởng quỹ âm thầm hành động.
Tô Mạt sai người dùng bồ câu đưa cho quản sự Thẩm gia, rất nhanh liền có hồi âm, Thẩm lão gia tự mình viết thư lại, nói giải thích và cảm ơn Tô Mạt.
Ông bày tỏ chính mình đã sớm nhận thấy Kim chưởng quỹ có hành vi bất chính, nhưng vì đã bỏ nhiều công sức cho Thẩm gia, ông không tiện xử trí, cho nên mới cố ý bảo quản sự phái hắn tới kinh thành.
Rời khỏi sự giám sát của Thẩm gia, như vậy lá gan của hắn sẽ lớn hơn, ngầm chiếm đoạt thêm tiền bạc, rơi vào mắt của Tô Mạt, nàng tất nhiên sẽ không ngồi yên không để ý tới.
Nhưng lại không ngờ lá gan của Kim chưởng quỹ lại lớn như vậy, ngoài chiếm đoạt tiền bạc của ngân hàng tư nhân, lại còn lại chứa chấp người ngoài như vậy. Nếu triều đình đã nhúng tay vào thì toàn bộ đều do triều đình giải quyết, Thẩm gia sẽ không quản nhiều.
May mà tiền bạc mà Kim chưởng quỹ lấy đều là của Thẩm gia, có Mẫn chưởng quỹ ở trông coi, hắn cũng không dám chiếm tiện nghi của Tô Mạt.
Nhìn thư của Thẩm lão gia gửi đến, Tô Mạt không biết nên khóc hay nên cười, nàng vẫy nhẹ lá thư, nói với Hoàng Phủ Cẩn: "Thẩm lão gia này thật sự là lão hồ ly giảo hoạt. Hợp tác với chúng ta, vậy mà cài một quả thuốc nổ hẹn giờ bên cạnh chúng ta. Chính ông ấy không muốn đeo trên lưng tội danh vứt bỏ thuộc hạ, ngược lại đem hắn đẩy cho chúng ta, để chúng ta xử lý."
Đương nhiên, cũng không phải là không có lợi, Thẩm lão gia chia hai phần lợi nhuận từ ngân hàng tư nhân kinh thành cho Tô Mạt.
Tô Mạt thương lượng cùng mấy người Tô Việt, đem chia một phần lợi nhuận cho đám người ăn mày, dù sao khi bọn họ đi rồi, đám người họ vẫn ở lại phụ cận kinh thành kiếm ăn.
Hơn nữa, phải giúp nàng lưu ý tình hình kinh thành, làm những việc này đều cần đến tiền bạc.
Trước đây đám người ăn mày đều là đến tìm Tô Việt lãnh tiền, hiện giờ Tô gia muốn chuyển đến Trữ Châu, Tô Mạt muốn đưa cho Hoa Tử một tín vật, để cho hắn có thể tùy ý sử dụng một phần tiền tài.
Mặt khác quán trà, quán rượu, cửa hàng hương liệu vẫn có người quản lý như cũ, sổ sách cũng có người chuyên theo dõi.
Vườn hoa từ lâu đã không cần nàng và Tô Việt để ý đến, thành lập một tổ quản lý vườn hoa, do mấy người giúp nàng quản lý, chưa xảy ra sai sót gì, về sau vẫn để bọn họ quản lý như cũ.
Còn nông trại lại càng không cần lo lắng đến.
Mà A Cổ Thái ở lại đó, khiến nàng không chắc chắn lắm, ngày đó nhờ có Hoàng Phủ Cẩn mời hắn đến hỗ trợ điều chế hương liệu, hiện giờ hắn vẫn làm rất tốt, say mê khám phá hương liệu mới, nhưng nàng và Hoàng Phủ Cẩn lại muốn rời đi.
Chẳng lẽ để lại một mình hắn?
Dẫn hắn đi Trữ Châu, chưa chắn hắn đã vui vẻ.
Dù sao cũng cần tìm thời gian đến nói chuyện với hắn.
Đảo mắt đã tới đông chí, đám người Tô Mạt vội vàng như một con quay, cả ngày chân gần như không chạm đất.
Trước rằm, nàng cùng Tô Việt đã phái người hộ tống một đoàn xe đến Trữ Châu, chủ yếu là gia cụ, một số người làm.
Sở dĩ phái người đi trước vì Tô Mạt có tính toán riêng, nàng gửi tin đi trước, trước đưa Tô lão phu nhân và người nhà đi trước, nàng cùng nhị ca và phụ thân sẽ đi sau.
Nàng muốn thử xem, trên đường đi có người bụng dạ khó lường, nửa đường chặn bọn họ lại hay không.
Nàng sợ có người không có lòng tốt giữ lại Tô gia.
May mà tháng sau, có tin báo bình an trở lại, tuy là có gặp thổ phỉ nhưng nhìn thấy cờ hiệu của Tô quốc công liền chủ động thối lui, Tô quản sự vẫn chủ động đưa cho bọn họ một ngàn lượng bạc tạ lễ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc