Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 569

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Chỉ thấy trong phòng có một ngọn đèn đang cháy, chiếu sáng một góc nho nhỏ, càng khiến cho xung quanh tối hơn.
Ngọn đèn kia chỉ bé như hạt đậu, lấp lánh, dường như nó cũng có sinh mệnh, giống như đang dò xét lòng người.
Dần dần khiến lòng người trở nên gợn sóng, chao đảo, giống như ở trên mặt biển tối đen vậy.
Hai người lập tức biết ngọn đèn này là không bình thường, Hoàng Phủ Cẩn lập tức dùng truyền âm nói với Tô Mạt: "Đừng nói gì, dùng Huyền Tâm Kinh tâm pháp, không thể để nó bắt được suy nghĩ."
Vào thời điểm này, Tô Mạt hoàn toàn nghe lời hắn.
Chờ nàng ổn định lại tinh thần, ngọn đèn dầu vẫn chỉ là ngọn đèn dầu, không có gì khác cả.
Tuy Tô Mạt không hiểu gì về trận pháp, thế nhưng nàng nghĩ chỉ là một căn phòng, thì có thể chứa được bao nhiêu bí mật chứ?
"Chúng ta đốt luôn nhà của hắn đi!" Nàng hơi nổi giận, bọn họ cố tình tỏ ra huyền bí, thì nàng cần gì phải theo chân họ chứ?
Nàng không tin trận pháp này có thể có bao nhiêu điều thần bí, mặc kệ là thứ gì thì cũng một ngọn lửa cũng cháy.
Giải quyết từ chướng ngại này đến chướng ngại khác.
Hơn nữa, kinh động đến dân chúng xung quanh, thì những người đó có thể làm cái gì?
Vẫn định làm rùa trốn trong mai sao.
Nghe thấy nàng nói như vậy, Hoàng Phủ Cẩn cũng ngẩn ra, hắn vẫn luôn nghĩ biện pháp để phá giải, dù sao cao thủ so chiêu, đều tôn trọng lẫn nhau, ngươi tới ta đi, ngươi ra chiêu thì ta tiếp chiêu.
Lần này Tô Mạt ra tay thì cũng như tiếp chiêu của người ta, nhưng nàng không quan tâm đến chuyện gì cả, đốt một cái, cần gì quan tâm người khác sẽ ra sao.
Dù sao hiệu quả của trận pháp cũng có hạn, không có khả năng bao vây quá nhiều người, không có thời gian dài, mà diện tích cũng bị hạn chế.
Hoàng Phủ Cẩn không nhịn được mà cười rộ lên, nếu thật sự dùng đến lửa thì người bày trận chắc sẽ tức đến ૮ɦếƭ mất, hơn nữa còn nhất định phải nói Hoàng Phủ Cẩn hắn là người nhát gan, không dám tiếp chiêu.
Nhưng nếu Mạt Nhi thích thì hắn cũng chẳng quan tâm người khác nghĩ hắn như thế nào, "Được, vậy dùng lửa thử xem."
Hắn lấy ra mồi lửa, cất cao giọng nói: "Nếu các vị không xuất hiện, vậy thì hãy trốn cho kỹ, trách cho bị lửa thiêu đến nơi."
Nói xong hắn hít vào một hơi, rồi thổi mạnh ra, mồi lửa trong tay đột nhiên biến thành hỏa long, lập tức tiến đến chỗ ngọn đèn dầu trong phòng, "Ầm" một tiếng, ngọn đèn nổ tung, dầu thắp bay khắp nơi, tiếp xúc với đốm lửa lập tức bốc cháy bừng lên.
Rất nhanh cả căn phòng đều bốc cháy.
Hoàng Phủ Cẩn dùng nội lực truyền âm ra ngoài, nói với Lưu Vân, bảo Hoàng Phủ Giới cho người canh chừng xung quanh, ổn định dân chúng, đồng thời khống chế ngọn lửa.
May mà tòa nhà này không xây quá gần với các nhà khác xung quanh, ngăn cách bằng ngõ nhỏ, nhà cũng được xây ở giữa sân, không xây sát vào tường rào.
Trong đám cháy, có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, còn có mùi cháy khét lẹt.
Tô Mạt vui mừng vỗ tay, cho các ngươi giả thần giả quỷ, về sau gặp chuyện như thế này, nàng cứ trực tiếp dùng pháo bắn vào, xem trận pháp của các ngươi còn có tác dụng gì nữa không.
Pháo?
Nàng bỗng nhiên nghĩ tới, xem ra phải cùng Hồ phu nhân cẩn thận nghiên cứu một chút, tốt nhất là làm ra mấy loại pháo nhỏ mang theo bên người, có gặp phải chuyện như hôm nay, trực tiếp dùng đạn pháo nổ tung là được, cần gì phải cần nhiều lời với bọn họ.
Nàng không tin các loại độc dược, ảo thuật khi gặp phải đạn pháo còn có thể làm được gì.
Đột nhiên, trong đám cháy có một bóng đen lao nhanh ra, giống như hoảng hốt chạy bừa, chạy thẳng về phía Hoàng Phủ Cẩn.
Hoàng Phủ Cẩn dùng một chiêu "lưu vân thiết tụ", đánh về phía bóng người kia, chỉ nghe thấy người nọ kêu lên một tiếng liền ngã xuống.
Không ngừng có người từ trong đám cháy chạy ra, có người chạy ra sau viện, vừa ra khỏi tiểu viện liền bị người của Hoàng Phủ Giới ngăn lại, bắt đầu đánh nhau.
Những nhà bên cạnh đều được Hoàng Phủ Giới cho người bảo vệ, những người trong nhà đều trốn trong phòng sợ hãi, không ai biết chuyện gì xảy ra, lại không dám tự tiện ra xem.
Trận pháp trong nhà đã bị phá, trong sân vô cùng rối loạn, Hoàng Phủ Giới dẫn người giơ cao ngọn đuốc xông vào, hét lớn một tiếng, "Đi vào khám xét."
Thị vệ nghe lệnh liền nhanh chóng liên tục bắn tên vào, khiến cả căn phòng lộ ra sau đó mới giơ đuốc đi vào.
Trong lúc đó có bắt được vài tên, nhưng chưa chờ hỏi thì họ đã tự sát, may mắn là lần này không dùng phương pháp dùng độc tự báo để tự sát.
Tô Mạt nghĩ rằng, có thể bọn họ cấp thấp hơn so với bạch y nhân trong địa cung.
Nàng sai những thị vệ đó gõ thử vào vách tường và sàn nhà, khẳng định có chỗ trống, đó chính là cửa vào địa đạo.
"Vương gia!" Một thị vệ cầm đuốc chạy lại, đến trước mặt hai người báo: "Ở phía bắc căn phòng, phía dưới sàn có một cửa vào."
Hoàng Phủ Giới cảm thấy mừng rỡ, nói với Tô Mạt: "Có thật sao."
Hắn H**g phấn nói: "Mau chỉ đường đi."
Từ nhỏ hắn đã sống trong cung, tuy là có học võ công, nhưng đây là lần đầu thực chiến, vừa gặp trận pháp, vừa thấy hỏa công, vô cùng K**h th**h.
Nhưng chưa được tự mình thử qua bao giờ, nên có chút nóng lòng muốn thử, sốt ruột muốn đi xem.
Hoàng Phủ Cẩn đang tìm kiếm xung quanh nghe thấy vậy liền dẫn Tô Mạt đi qua xem.
Sân sau nhà chưa bị lửa cháy tới, trong sân có mấy thị vệ cầm đuốc, sáng rực một mảng xung quanh.
Hoàng Phủ Giới vội vàng đi tới, phía bắc của sân có một cửa động tối đen.
Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn đi đến cạnh cửa động, nàng tùy ý nhìn lướt qua, đúng lúc thị vệ kia cũng nhìn về phía nàng, sau đó nhanh chóng cúi đầu, tránh sang một bên.
Tô Mạt híp mắt, kéo tay Hoàng Phủ Cẩn đang định bước vào trong, hô lớn một tiếng: "Ngươi đứng lại."
Thị vệ kia giật mình, chẳng những không đứng lại, ngược lại quay người bỏ chạy.
Tô Mạt quát lớn một tiếng, quay người đuổi theo, những thị vệ trong sân theo bản năng cũng giúp nàng ngăn hắn lại.
Mà Hoàng Phủ Cẩn lập tức hiểu ý nàng, hô lớn gọi những người khác qua đây.
Những thị vệ ngăn cản đều bị tên đó dùng ám khí đả thương hoặc đánh ૮ɦếƭ, nhưng chậm lại một chút đã bị Tô Mạt đuổi kịp.
Tên thị vệ kia thấy vậy, không chạy trốn nữa mà dừng lại, đôi mắt u ám nhìn chằm chằm Tô Mạt, hai tay chuẩn bị tư thế.
Tô Mạt hừ lạnh một tiếng, nàng không thích những chiêu thức đẹp mắt, nàng cần đánh nhanh đánh chuẩn, hơn nữa một chiêu là phải trúng.
Nàng lạnh lùng nói: "Cho ngươi một cơ hội, đầu hàng hay là ૮ɦếƭ."
Những người ở trong này, đều đã trải qua huấn luyện đặc biệt, bị bắt lại liền tự sát, tất nhiên sẽ không đầu hàng.
Cho nên nàng cũng chẳng muốn nói nhiều với hắn, một là đầu hàng hoặc là ૮ɦếƭ!
Tên thị vệ kia bỗng nhiên cười rộ lên, "Không nghĩ tới trên giang hồ còn có người ra giá như vậy, tiểu nha đầu ngươi không đơn giản."
Tô Mạt hừ một tiếng, "Ta cũng không phải là người giang hồ, những người trong giang hồ các ngươi lại chạy tới kinh thành làm loạn, nên chuẩn bị bị diệt toàn quân đi."
Người nọ bỗng bật cười, "Ngươi đừng nên nói trước như vậy, nên nhìn đằng sau ngươi đi!"
Tô Mạt không mắc mưu của hắn, vận nội lực, trong tay nắm chặt ám khí, "Ra tay đi."
Thân hình nàng nhảy lên, đánh một chưởng về phía người kia, người nọ chẳng thèm để ý, "Chút tài vặt!"
Bỗng nhiên, một tiếng nổ lớn vang lên, giống như có thứ gì đó vừa bị nổ.
Người nọ cười lớn, nhẹ nhàng lui về sau, muốn tránh khỏi công kích của Tô mạt, nhưng hắn lập tức cảm giác được ở chân giống nhưng bị muỗi đốt, liền biết đó là ám khí của Tô Mạt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc