Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 568

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Bởi vì nơi đây là con đường sầm uất, có nhiều dân chúng ở xung quanh, thì không thể nào không phát hiện ra động tĩnh lớn như vậy, nhưng nếu làm một con đường thông đến chỗ khác thì vẫn có thể.
Giống như ở trong tiểu viện của Hoàng Phủ Cẩn, có một con đường thông đến rạp kịch ở đại viện, bên trong vô cùng náo nhiệt, nhưng người ngoài không hề biết.
Nàng đem suy nghĩ của mình nói cho Hoàng Phủ Cẩn, có thể giấu nhiều nam nhân như vậy mà không bị bại lộ, trừ rạp xem kịch trong đại viện, rạp hát thì chỉ còn thanh lâu.
Quán trà và quán R*ợ*u có quá nhiều người lạ ra vào, đều cần phải đăng ký với quan phủ.
Hoàng Phủ Cẩn lập tức bảo Hoàng Phủ Giới cho người đi giám sát các thanh lâu trong kinh thành, mặt khác tăng thêm người canh chừng bên ngoài, khi có tín hiệu lập tức xông vào bắt người.
Những thủ hạ của Hoàng Phủ Giới đều là cao thủ đại nội, còn có cả ám vệ, hành động nhanh chóng, rất nhanh liền truyền mệnh lệnh đi.
Tô Mạt và mấy người Hoàng Phủ Cẩn phi thân qua tường rào, sau đó nhanh chóng bay lên cây ngô đồng trong sân.
Đây là một tòa nhà gồm ba viện, tiền viện và hậu viện có vẻ nhỏ, viện ở giữa lớn nhất, bọn họ trốn trên cây có thể nhìn được toàn cảnh xung quanh.
Ở phía đông bắc hậu viện vẫn còn đèn sáng, các nơi khác đều tối đen như mực.
Một đám mây bay tới, che mất ánh trăng, ánh sáng càng thêm ảm đạm.
Hoàng Phủ Giới không thể nhìn rõ xung quanh, Tô Mạt thường ngày rất chăm chỉ luyện công, hơn nữa có Hoàng Phủ Cẩn và Kim Liên trợ giúp, đã khác xưa rất nhiều, trong bóng đêm như vậy dùng đến nội lực thì vẫn có thể nhìn thấy một chút.
Hoàng Phủ Cẩn thì hoàn toàn không bị bóng đêm cản trở, dù sao cũng không phải là tối hoàn toàn, hắn đưa nội lực lên mắt, có thể nhìn rõ mọi vật trong viện.
Hoàng Phủ Giới không có tính nhẫn nại, định nhảy xuống trực tiếp điều tra, Tô Mạt giữ lấy vai của hắn, ý bảo hắn bình tĩnh lại.
Tòa viện này khiến nàng cảm thấy vô cùng quỷ dị, bên trong im lặng không hề có tiếng động, đây không giống bình thường!
Nàng quay đầu nhìn các nhà xung quanh, trong lòng khẽ giật mình, nhẹ nhàng kéo ống tay Hoàng Phủ Cẩn, ý bảo hắn nhìn thử.
Hoàng Phủ Cẩn đã sớm để ý, tòa nhà này so với các nơi khác thì vô cùng yên tĩnh, hắc ám, hơn nữa bọn họ ở đây càng lâu, càng có cảm giác đi vào một cái động không đáy.
Hắn tung ra vài chưởng, hướng xuống dưới đất và về phía bắc của nhà giữa, nhưng lại giống như ném đá xuống biển, không hề có động tĩnh gì.
Hoàng Phủ Giới không nhịn được nói: "Chúng ta trực tiếp xông vào bao vậy chúng."
Nói xong hắn liền nhảy xuống, mấy thủ hạ của hắn cũng nhảy theo.
Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt không kịp ngăn cản, đành phải nhảy theo, không để ý được tất cả mọi người, chỉ có thể cố gắng bảo vệ Hoàng Phủ Giới.
Đột nhiên nghe thấy vài tiếng kêu đau, vài ám vệ ngã xuống.
Hoàng Phủ Giới kinh hô: "Sao lại như vậy?"
Không đợi hắn rơi xuống đất đã bị Hoàng Phủ Cẩn nắm lấy vai, nhảy về hướng khác, Tô Mạt bắn ra vài viên phích lịch đạn, lập tức sáng lên một vùng, nàng quát lớn: "Núi giả!"
Nàng không hiểu trận pháp, chỉ nghe qua Diệp Tri Vân nói vài câu, trận pháp biến hóa khôn lường, nhưng dù thế nào thì vẫn luôn có một điểm không thay đổi, cơ bản đều theo ngũ hành bát quái mà triển khai thành các loại phức tạp khác.
Nhưng cho dù là phức tạp hay đơn giản, có người cao tay, giấu ám khí ở bên trong, độc dược, ảo thuật, cổ độc, như vậy cũng vô cùng lợi hại không thể so sánh với cái bình thường.
Nàng không hiểu trận pháp, cho nên không có hành động gì, không muốn làm ảnh hưởng đến Hoàng Phủ Cẩn.
"Mạt Nhi, muội cùng thất đệ ra ngoài trước, ta thử xem có thể phá được trận pháp này hay không."
Hiện giờ bọn họ đã xông vào trận địa, muốn dẫn bọn họ xông vào thì chưa chắc thành công, nhưng là đưa bọn họ ra ngoài thì hắn vẫn có tự tin.
Trong bóng đêm, hai mắt Tô Mạt vẫn sáng như cũ trên mặt không hề có sự hoảng sợ, nàng mím môi, nhẹ giọng nói: "Ta và huynh cùng nhau làm."
Tuy nàng không hiểu trận pháp, nhưng nếu đứng ở nơi an toàn thì vẫn có thể trợ giúp cho hắn.
Hoàng Phủ Cẩn hiểu tính cách của nàng, lúc này tranh cãi với nàng cũng không được ích gì, đành phải bảo Hoàng Phủ Giới dẫn người ra ngoài.
Tuy trong lòng Hoàng Phủ Giới vẫn còn sợ hãi, nhưng lại không phục: "Nhị ca, ta không sợ, ngược lại ta muốn nhìn thử xem yêu ma quỷ quái nào lại lợi hại như vậy."
Vừa rồi chính mình không cẩn thận, không biết ở dưới có ám khí, nếu hắn cẩn thận hơn thì sẽ ra sao?
Tô Mạt nhướn mày, tiểu tử này không biết suy tính lợi hại, làm tướng quân đem binh đi đánh thì còn được, còn nếu muốn làm người giang hồ xông pha đầm rồng hang hổ, chỉ sợ là kém nhiều.
Nàng ra tay trong chớp mắt, đánh vào vai của hắn, toàn thân Hoàng Phủ Giới lập tức bủn rủn, Tô Mạt nói với Hoàng Phủ Cẩn: "Cẩn ca ca, chuẩn bị xong rồi."
Hoàng Phủ Cẩn đứng trước mở đường, vận nội công, song chưởng đánh ra, "ầm, ầm", vách tường sụp xuống, Tô Mạt dẫn theo Hoàng Phủ Giới nhảy lên, ném hắn qua tường, "Ngươi ngoan ngoãn dẫn người cùng Lan Nhược ở ngoài tiếp ứng đi."
Vừa nói xong, Hoàng Phủ Cẩn ôm lấy nàng, cùng với mấy thủ hạ nhảy đến chỗ bức tường bị sập.
Lưu Vân và mấy người khác nhanh chóng thắp đèn lên, chiếu sáng cả một vùng.
Mọi người nhanh chóng đem đan dược phòng độc nuốt xuống, cũng mang theo mặt nạ phòng độc mà Tô Mạt phát cho đeo ở bên hông phòng trường hợp bất ngờ.
"Cẩn ca ca, huynh có thể phá được trận pháp không?" Tô Mạt nhìn thử, có chút không chắc chắn.
Hoàng Phủ Cẩn suy nghĩ một lúc, "Có thể, nhưng có chút rắc rối."
Tô Mạt cũng suy nghĩ rồi nói: "Muội nghĩ chúng ta không cần rắc rối như vậy."
Những người này bày trận ở nơi dân chúng hay tụ tập thế nào thì trận pháp sẽ lớn đến đâu? Cũng không phải là phép thuật thần tiên, chỉ là có thể giấu hình đi mà thôi.
Không thể giải được, vậy thì phá hủy đi.
Nàng khẽ nhếch môi cười, nói khẽ: "Chờ xem!"
Nàng không tin ma thuật, để xem một trận pháp này gặp đạn dược mạnh thì sẽ ra sao!
Nàng cầm lấy tay Hoàng Phủ Cẩn, lấy ra hai viên phích lịch đạn mới được nghiên cứu đưa cho hắn, "Cẩn ca ca, chúng ta đi nhìn thử xem, huynh tìm ra trung tâm của trận pháp, chúng ta sẽ một lần phá nó luôn."
Hoàng Phủ Cẩn muốn tự đi một mình, nhưng Tô Mạt vẫn luôn giữ chặt lấy hắn, khiến hắn đành nắm chặt lấy tay của nàng, dặn dò Lưu Vân cẩn thận, không có mệnh lệnh của hắn thì không được tùy tiện tiến vào.
Hiển nhiên trận pháp này chỉ là cơ bản, chủ yếu là che dấu tầm nhìn, không phải là để đả thương kẻ địch mà là muốn bao vây kẻ địch hoặc chính là muốn che giấu việc đào một tầng hầm dưới đất không muốn người khác biết.
Tô Mạt chỉ cảm thấy bên tai vang lên tiếng gió rít, thậm chí có cả tiếng thác nữa, còn có các loại âm thanh không có khả năng xuất hiện ở đây vang lên bên tai.
"Là ảo thuật, cẩn thận!" Giọng nói trầm ổn của Hoàng Phủ Cẩn vang lên bên tai, khiến cho nàng tỉnh táo lại.
Nhìn cẩn thận xung quanh, nhưng lại không rõ đang ở nơi đâu, khắp nơi đều là sương mù, mơ hồ còn có thể thấy được đình đài lầu các.
Hoàng Phủ Cẩn vẫn chưa dừng lại, ôm lấy nàng dùng khinh công di chuyển, rồi dừng lại trên một hành lang.
Tô Mạt đưa mắt nhìn xung quanh, rõ ràng chỉ là một sân viện bình thường, cũng không tối như trước, dù không có ánh sáng từ chỗ của Lưu Vân nhưng nàng vẫn có thể nhìn rõ.
"Cẩn ca ca, xem ra kẻ địch không đơn giản, rất am hiểu bày bố trận pháp."
Hoàng Phủ Cẩn lên tiếng, "Ở Trung Nguyên am hiểu bày bố trận pháp nhất là Tần gia, nhưng bọn họ không nghiên cứu sâu về ảo thuật, ảo thuật trong trận pháp mạnh như vậy chắc hẳn là người Nam Trạch, có thể là Quân gia, cũng có thể là Lan gia."
Hắn dùng một chưởng đánh tung cửa sổ phía trước, cất cao giọng nói: "Không cần cố làm vẻ huyền bí, nếu đã tới kinh thành sao không xuất hiện đi!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc