Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 567

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Không hề gây hại gì cho hắn.
Hơn nữa tay phải và tay trái của hắn là hai loại dược khác nhau, một loại không có độc, có khả năng phối hợp với những dược khác, ví dụ như hộp phấn này.
Còn một loại là kịch độc, ở một mức độ nào đó có thể lấy độc trị độc, phá giải độc dược của kẻ địch.
Khi ở địa cung, cũng vì lý do này mà khi dính độc dược của Vu Hận Sinh nhưng hắn vẫn bình an vô sự.
Tô Mạt dùng đầu ngón tay lấy một ít phấn, hồng nhạt, nhẹ nhàng xoa trong lòng bàn tay rồi mở ra, vỗ lên hai má.
Lấy kính thủy ngân nhìn thử, quả nhiên là cả gương mặt đều trở nên sáng sủa, khiến người khác phải kinh ngạc.
Hồ Tú Hồng này, bản thân không để ý đến ăn mặc mà lại thích nghich mấy thứ này.
Nàng dùng thử rồi bảo Lan Nhược truyền tin cho A Lý, bảo hắn nói với Tú Hồng làm nhiều loại phấn son này một chút, sau này nàng có chỗ cần dùng đến.
Không lâu sau, Hoàng Phủ Cẩn và Hoàng Phủ Giới gấp gáp về đến nơi, cả hai đều đang mặc y phục vào triều của các vương gia chưa kịp thay xuống.
Hoàng Phủ Giới có vẻ vô cùng H**g phấn, đây là lần đầu tiên hắn làm nhiệm vụ bí mật, vô cùng kích động.
Sở dĩ Tô Mạt muốn hắn tới, là vì muốn bắt bạch y nhân, tốt nhất là nên để cho cả hoàng đế biết, nếu không ông ta lại nghĩ rằng nàng và Hoàng Phủ Cẩn có thế lực riêng.
Có Hoàng Phủ Giới ra tay, hắn dẫn theo những người giỏi nhất và ám vệ trong cung, như vậy nàng có thể không cần để người của mình ra tay, chẳng quả chỉ là mang theo mấy người Lan Nhược, A Lý, Lưu Vân, những người khác sẽ không xuất hiện.
Nhưng người này hoàng đế đều biết, cũng sẽ không dẫn tới phiền toái.
Tróc nã bạch y nhân trong kinh thành cũng là điều có lợi với hoàng đế, khiến cho ông không cần lo lắng, có thể khống chế tốt trị an của kinh thành.
Tô Mạt sai người mang y phục đến cho hai người họ thay, tuy rằng mặc y phục vào triều rất anh tuấn, nhưng như vậy thì khá là mệt, vẫn là thay y phục dạ hành tốt hơn nhiều.
Vừa nhìn thấy y phục dạ hành, Hoàng Phủ Giới càng thêm kích động, "Chúng ta đi làm trộm sao? Đến chỗ nào trộm đây?"
Tô Mạt trừng mắt nhìn hắn, "Trộm cái đầu ngươi ý, ngươi dẫn bao nhiêu người theo?"
Hoàng Phủ Giới nhẩm tính, "Gần trăm người đi."
Tô Mạt nghĩ như vậy cũng đủ rồi, người của mình cũng có khả năng âm thầm hỗ trợ.
Chủ yếu là chuẩn bị tốt, bọn họ phải buộc được bạch y nhân đi ra ngoài, để bọn chúng bước ra sáng, như vậy sẽ không phải là đối thủ của quan binh, trăm tên cùng bắn, dù là cao thủ cũng phải kiêng dè, huống chi bọn chúng còn đang phải chạy trốn.
Tô Mạt nói thêm vài câu với Hoàng Phủ Giới, muốn hắn chuẩn bị tốt vòng vây bên ngoài.
Hoàng Phủ Giới bật cười, "Không cần nói, ta đã sớm chuẩn bị, những điều này nhị ca đã sớm hướng dẫn cho ta."
Tô Mạt thấy mọi chuyện đã chuẩn bị tốt, bàn bạc thêm một chút với Hoàng Phủ Cẩn, sau đó đưa ba viên phích lịch đạn mới nghiên cứu cho hắn.
Hoàng Phủ Giới thấy được liền đòi, "Cho ta vài viên đi."
Tô Mạt không đồng ý, tiểu tử này tính tình nóng nảy, cầm trong tay không nổ đến chỗ bạch y nhân ngược lại có khi lại khiến mọi người cùng ngã xuống, quá là dọa người rồi.
Nàng để cho Hoàng Phủ Giới đi trước cùng với đám người Lan Nhược, nàng và Hoàng Phủ Cẩn đến chào Diệp Tri Vân một tiếng.
Không ngờ rằng tỷ muội Nhạc Phong Nhi đang hầu hạ Diệp Tri Vân, bưng canh đến cho ông uống.
Nhìn thấy hai người họ đến, Nhạc Phong Nhi hành lễ, vẻ mặt nhàn nhạt, không nhìn ra cảm xúc gì.
Nhạc Lâm Nhi lại tức giận thở phì phì, "Canh do tỷ tỷ của ta hầm, chẳng lẽ có thể tùy tiện cho người khác uống sao. Có người không uống, tất nhiên sẽ có người khác uống. Diệp công công còn khen tay nghề của tỷ tỷ càng ngày càng tốt."
Tô Mạt không so đo với nàng ta, cùng Hoàng Phủ Cẩn đi vào trong phòng, thông báo cho Diệp Tri Vân một câu.
Diệp Tri Vân nghe xong, dặn hai người phải cẩn thận, "Hai đứa đều đã lớn, việc này tự lo liệu được, ta cũng không để ý đến nữa." Dừng một chút ông nói thêm, "Ta để cho hai tỷ muội kia đi theo Hồ tiên sinh học một chút, các con nhìn thử xem an bài thế nào."
Hoàng Phủ Cẩn nói: "Cha nuôi cứ nói một tiếng với Hồ tiên sinh là được rồi."
Diệp Tri Vân hừ một tiếng, "Ta biết là phải nói một tiếng với Hồ tiên sinh rồi. Nhưng nghe rồi có làm theo hay không, làm như thế nào, lại không giống nhau. Con và nha đầu kia nói một tiếng vẫn tốt hơn là ta. Ta đã nói nhiều lần, ông ấy cũng đáp ứng nhưng cũng chỉ cho nha đầu kia vào quyển sách thì có thể học được cái gì? Các ngươi chê ta dài dòng, ta nghĩ rằng hai tỷ muội kia có khả năng bảo vệ chính mình, thì về sau không cần đi theo các ngươi, tất nhiên sẽ không bị chịu thiệt thòi, tránh cho các ngươi đến làm phiền ta."
Tô Mạt mím môi cười nhẹ, ông cũng biết là bọn họ không muốn gặp hai tỷ muội kia.
Còn không phải là chuyện tốt ông ban cho.
Tô Mạt nói: "Cha nuôi yên tâm, con đã nói qua với Hồ phu nhân, để cho tiên sinh dạy cho các nàng. Các nàng học y thuật liền có thể nuôi sống chính mình, học được nhiều thì càng bảo vệ được bản thân."
Diệp Tri Vân cười, "Vẫn là nha đầu hiểu chuyện."
Nói xong liền vẫy tay, bảo bọn họ bận gì thì cứ đi là đi, không cần đến nói với ông, ông cũng bận rộn vô cùng.
Hoàng Phủ Cẩn sợ Mạt nhi xảy ra chuyện, dù sao đây là đi vây quét hang ổ của bạch y nhân, những người này đều tâm ngoan thủ lạt, không từ thủ đoạn nào.
"Mạt nhi, muội và Lan Nhược ở ngoài canh chừng, ta dẫn người xông vào."
Giọng nói của hắn luôn khiến người khác an tâm.
Tuy hiện giờ Hoàng Phủ Cẩn rất bận rộn, mọi chuyện đều theo ý Tô Mạt, luôn lấy nàng làm trọng tâm, tuyệt đối sẽ không ςướק mất hào quang nổi bật của nàng.
Cũng không phải là ỷ vào để Tô Mạt làm hết mà là hắn rất tin tưởng Tô Mạt, cảm thấy nàng có thể xử lý tốt những chuyện đó.
Nhưng hiện giờ không giống, những người đó quyết tâm cá ૮ɦếƭ lưới rách, hắn không muốn nàng gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào, thái độ của hắn đối với điều này rất cứng rắn.
So với sự ôn hòa ngày thường, nay đã khôi phục lại sự lạnh lùng thâm trầm, đôi mắt sắc bén sâu thẳm, tràn đầy sát khí.
Tô Mạt nhận thấy sự thay đổi của hắn, liền nở nụ cười yếu ớt: "Huynh không cần coi thường ta, hơn nữa huynh lo lắng cho ta, chẳng lẽ ta không lo lắng cho huynh sao? Huynh yên tâm, ta sẽ luôn đi bên cạnh huynh, có nguy hiểm sẽ trốn sau lưng huynh được chưa?"
Nam nhân vẫn là nam nhân, không nên nhìn ngày thường ôn nhu như thế nào, đến thời điểm mấu chốt chủ nghĩa nam nhân vẫn là điều tất nhiên.
Nói xong, nàng cầm lấy tay của Hoàng Phủ Cẩn, ấm áp, khô ráo, không có chút mồ hôi nào, bọn họ không có chút khẩn trương nào.
Hoàng Phủ Cẩn nhìn sâu vào mắt nàng, khí phách toàn thân dần thu lại, khí tức quanh người cũng trở nên bình thường, "Được rồi."
Hoàng Phủ Giới không kiên nhẫn thúc giục hai người nhanh đi.
Đoàn người lợi dụng bóng đêm để di chuyển, giống như cú đêm bay vút qua các con phố trong kinh thành.
Hiện giờ đã không còn lệnh cấm ra ngoài ban đêm, mà thủ hạ của Hoàng Phủ Giới đều là cao thủ đại nội có lệnh bài thông hành, một đường đều thuận lợi.
Dưới ánh trăng, bóng cây loang lổ, bọn họ di chuyển rất nhanh, cho dù có người đứng trên lầu vô tình nhìn thấy cũng chỉ nghĩ đó là bóng chim.
Có ánh trăng, nhưng càng giúp họ ẩn thân.
Đến hà hoa phường, Lan Nhược học theo tiếng chim ưng kêu lên, lập tức có tiếng mèo đáp lại.
Một tên ăn mày nhảy ra, hành lễ với đám người Tô Mạt.
Hắn biết từ trước đến nay Tô Mạt không thích dài dòng, lập tức đem trọng điểm ra nói.
Từ sau khi xuất hiện những tín hiệu kia, trong nhà liền vang lên những âm thanh kỳ quái nhưng rất nhanh liền biến mất, không cách nào tìm hiểu thêm.
Hơn nữa không có người ra ngoài, thậm chí là hai vợ chồng đi mua đồ ăn cũng không thấy nữa, cửa ra vào luôn đóng chặt, im hơi lặng tiếng.
Tô Mạt chắc chắn tòa nhà này có đường hầm thông với nơi khác, nếu muốn đào một đường hầm đi lại thì được, còn nếu muốn xây một căn cứ ở dưới thì không có khả năng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc