Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 566

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Lão phu nhân bật cười, sẵng giọng: "Cái thằng quỷ này, đã không còn như trước nữa, trước kia thì còn bắt ép được, cũng không dám nói lại điều gì, hiện giờ thì tốt rồi, tính bướng bỉnh nổi lên, giống như trẻ con vậy."
Tô Hinh Nhi đứng bên cạnh nói: "Bà nội, là do hiện giờ người đã không còn tâm sự gì nữa, càng ngày càng hiền lành, càng ngày càng yêu thương chúng con, khiến chúng con được một tấc lại muốn tiến thêm một thước nữa. Hì hì!!"
Mọi người trong phòng cười rộ lên, Trương ma ma chúc mừng lão phu nhân con cháu đầy nhà, tiểu thư và thiếu gia đều có phúc khí.
Tô Mạt cùng mọi người nói chuyện một lúc, Lan Nhược đến tìm Kim Kết truyền tin, Kim Kết lập tức nói với Tô Mạt: "Mạt nhi, có tin tức từ Hà Hoa phường rồi."
Tô Mạt nghe vậy quay đầu nói với nàng: "Ra ngoài rồi nói."
Đám ăn mày vẫn luôn giám sát Hà Hoa phường, bọn họ cảm thấy có sự không bình thường, tuy trước đây nhìn như không có ai, nhưng thật ra bọn họ vẫn luôn ở đó, không chừng là có âm mưu gì.
Lan Nhược nói: "Tiểu thư, có người đã phát tín hiệu cho chúng ta, có thể là do vội vàng vẽ lại, không quá rõ, nhưng bên trong là tin tức quan trọng, thường xuyên có Bạch y nhân lui tới."
Tô Mạt nhăn mày, "Bạch y nhân? Tín hiệu cho chúng ta? Chúng ta có người lẫn trong đó sao?"
Nhưng Bạch y nhân kia sau khi biến mất ở mật thất dưới lòng đất liền không có dấu vết, chẳng lẽ lại xuất hiện ở Hà Hoa phường?
Nếu nói như thế, vậy chẳng phải là có liên quan đến Kim chưởng quỹ?
Nếu như thật sự có liên quan đến Kim chưởng quỹ, chẳng lẽ cũng liên quan đến Thẩm gia?
Trong lúc này nàng chưa thể xác định được, dù sao không có đủ mười phần chứng cứ, dù có liên quan đến Kim chưởng quỹ, cũng chưa chắc đã có quan hệ với Thẩm gia.
Nàng cần chứng cớ, tạm thời Bạch y nhân trốn trong Hà Hoa phường, mà nàng nhất định phải đi một chuyến.
Lan Nhược lắc đầu, "A Lý nói người của chúng ta không trà trộn vào được, cho nên mọi người đều chắc chắn là có âm mưu gì đó."
"Có thể là Thủy Muội hay không?" Kim Kết kích động nói, không tìm được Thủy Muội, nàng vô cùng áy náy, cả ngày đều nhắc đến.
"Tiểu thư!" Hai mắt Lan Nhược sáng lên, "Không chừng lại là như vậy."
Thủy Muội bị bắt đi, đến giờ vẫn chưa có tin tức, mà người bắt nàng ấy, có thể chính là Bạch y nhân.
Tô Mạt gật đầu, "Việc này không nên chậm trễ, chúng ta lập tức bố trí."
Mặc kệ đó có phải là Thủy Muội hay không, đều phải đi một chuyến, nếu là Thủy Muội, vậy càng phải nhanh chóng đến Hà Hoa phường, một lưới bắt gọn đám Bạch y nhân đó.
Tô Mạt phân phó Lan Nhược đi truyền tin cho A Lý, bảo hắn phái người trợ giúp ăn mày đang tiếp cận nơi đó, sau đó bảo Kim Kết vào giải thích với lão phu nhân rằng nàng có chuyện cần phải đi trước.
Tô Mạt tự mình đến vương phủ, sai Lưu Vân vào cung báo với Hoàng Phủ Cẩn, nói hắn lập tức về phủ, tốt nhất là gọi cả Hoàng Phủ Giới đi cùng.
Chuẩn bị xong mọi việc, Tô Mạt ngồi trên ghế của Hoàng Phủ Cẩn nhắm mắt nghỉ ngơi, suy nghĩ xem tiếp theo nên làm như thế nào, tính toán xem địch nhân là ai.
Lưu Hỏa từ bên ngoài tiến vào, nói với Lan Nhược: "Hồ phu nhân muốn gặp tiểu thư."
Hồ tiên sinh vẫn luôn đi theo Diệp Tri Vân, giúp ông khống chế bệnh tình, mà Hồ Tú Hồng tự nguyện ở lại nông trường, hoặc cùng đám người A Lý đi làm nhiệm vụ, giúp bọn họ chữa thương.
Thời gian trước Hồ Tú Hồng có trở về nông trại, Hồ phu nhân đến thăm con gái, Tô Mạt có nhờ bà chuẩn bị giúp mình một số thứ.
Tô Mạt chỉ biết là nhà mẹ đẻ của Hồ phu nhân là một môn phái bí mật, am hiểu chế tạo hỏa dược, gia tộc kia rất ít khi giao lưu với bên ngoài.
Đến mức chuyện Hồ phu nhân đi theo Hồ tiên sinh như thế nào, mọi người cũng không biết, cũng hỏi không được.
Tô Mạt cho họ đi vào.
Hồ phu nhân tuy đã hơn bốn mươi, nhưng nhìn vẫn rất trẻ, dáng người thiết tha thùy mị.
Bà cười rồi đặt một chiếc hộp lên bàn, "Tiểu thư, người nhìn thử xem có vừa không."
Tô Mạt mở hộp ra, thấy bên trong là 12 viên bị sắt - là bản mới nghiên cứu của phích lịch đạn.
Tất cả đều to gần bằng một nắm tay, tất nhiên uy lực lớn hơn rất nhiều.
Nàng vui mừng cười, hai mắt sáng lên, "Hồ phu nhân, phu nhân thật sự quá giỏi!"
Hồ phu nhân cười nói: "Tiểu thư nếu muốn học, chỉ sợ không bao lâu đã vượt qua cả ta rồi."
Bà giải thích cho Tô Mạt cách sử dụng để có hiệu quả tốt nhất, phải chú ý những gì.
Hai người thảo luận xong Hồ phu nhân liền nói: "Ta và tiên sinh đã phối dược cho Diệp đại hiệp, ngược lại hai vị cô nương của Nhạc gia lại cực kỳ nhiệt tình giúp đỡ, Nhạc Phong Nhi rất có thiên phú ở phương diện này, muốn đi theo tiên sinh học hỏi."
Ánh mắt Tô Mạt trầm xuống, "Tiên sinh đã đáp ứng rồi sao?"
Hồ phu nhân lắc đầu, cười nói: "Sao có thể. Nàng ta là ai chứ, ta cùng tiên sinh đã từ chối, cơ bản đều đã truyền hết cho tiểu thư cùng Tú Hồng, tất nhiên sẽ không thu thêm đồ đệ. Nhưng mà Diệp đại hiệp lại muốn để cho tiên sinh truyền thụ một ít. Ta đến hỏi ý kiến của tiểu thư."
Ngón tay thon dài của Tô Mạt vỗ nhẹ chiếc hộp, thản nhiên nói: "Nếu cha nuôi đã mở miệng, tiên sinh và phu nhân cứ theo vậy mà dạy một ít, tránh cho lão nhân gia nói chúng ta keo kiệt. Dù sao trị bệnh cứu người, có nhiều người thì càng tốt."
Ý của nàng là muốn ông dạy cho nàng ta phương diện dùng thuốc cứu người, còn về phần độc dược thì không dạy.
Hồ phu nhân lập tức hiểu ra, cười nói: "Tiểu thư yên tâm, chúng ta hiểu."
Nói xong lấy từ trong tay áo ra một chiếc hộp ngọc, cười nói: "Đây là của nha đầu Tú Hồng, nói là muốn ta tự mình đưa cho tiểu thư, còn dặn ta nhất định không được nhìn lén."
Nói đến Hồ Tú Hồng, trong lòng Tô Mạt ấm áp, cười nhận lấy, Tú Hồng này, không chịu đi theo nàng, nhất định muốn đi lang bạt, đi theo đám đại lão gia, cũng không biết là muốn cái gì.
Thấy nàng không có chuyện gì nữa, Hồ phu nhân liền cáo từ trở về.
Tô Mạt nhẹ nhàng mở hộp ngọc ra, lập tức một mùi hương thơm ngát thấm vào lòng người bay ra, nàng khẽ nhắm mắt lại, tinh tế thưởng thức, trong lòng vừa vui vừa sợ.
Tú Hồng này, thật là lợi hại.
Bản thân mới chỉ nói qua một lần với nàng ấy, không ngờ tới nàng ấy thật sự chế tạo thành công rồi.
Thủy Muội đi theo Hồ tiên sinh, chủ yếu là học y lý, trị bệnh cứu người.
Mà Tú hồng lại học các độc dược.
Tiên sinh nói chuyện này cùng với tính cách có liên quan với nhau.
Lúc ấy Tô Mạt và Tú hồng nói bản thân muốn học về độc dược, muốn chính mình có khả năng khống chế độc tính, thời gian phát tác, có tác dụng trong thời gian nhất định, khoảng cách, dược tính thấm chậm.
Mấu chốt là muốn thuận tiện, nhanh chóng, hữu hiệu.
Độc dược truyền thống chủ yếu là cần phải có chất dẫn, hoặc là đặt và phích lịch đạn, hoặc dùng hương, cho vào R*ợ*u và thức ăn.
Tóm lại muốn để cho người khác bị trúng độc khi chưa có phòng bị, thì không thể trực tiếp dùng độc được.
Mà loại độc này, tạo thành phấn trang điểm, ngoài ra phối hợp một một loại hương nhang khác, hai loại độc dược gặp nhau sẽ tạo ra một loại kịch độc.
Hơn nữa, phấn và hương bình thường đối với mọi người đều là vô hại, nhất là người tạo ra bột phấn này, son phấn này có tác dụng rất tốt cho dưỡng nhan.
Hương nhan kia thật ra là một loại thuốc, nếu địch nhân đạt được công lực ở một mức nhất định có thể hấp thu độc dược vào cơ thể, khi dùng nội lực bức ra, gặp phải bột phấn kia, hai thứ này phát huy công dụng, thần không biết quỷ không hay.
Dù cho là thầy thuốc có giỏi đến đâu, kiểm tra bằng cách nào, cũng không thể phát hiện ra là bọn họ mang độc trên người.
Có thể đem độc dược hấp thụ vào trong người mà không bị ảnh hưởng gì, trước mắt Tô mạt biết một người ở ngay cạnh là Hoàng Phủ Cẩn, lúc trước nàng đã thử nghiệm rồi.
Nàng dùng loại dược trong suốt, nàng đã để vào móng tay của hắn, sau đó khi hắn luyện công thì sẽ hấp thụ vào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc