Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 564

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Ba người lập tức nhìn sang màu đỏ sậm trên cây cột, dầu rất dầy, bóng loáng bằng phẳng giống như thủy tinh, mấu chốt nhất là, loại nước sơn này vô cùng bền chắc, từng tầng một quét xuống, Cương Đao chém cũng không hỏng.
Nhưng bây giờ, phía trên kia có ba cây cương châm, chỉ lộ ra một chút xíu cái đuôi, ánh lạnh làm cho người ta không rét mà run.
"Tô Mạt, ngươi, ngươi, ngươi định mưu sát hoàng tử?" Tô Trì đột nhiên cảm nhận cánh tay trái vốn đã khôi phục cảm giác lúc này lại bắt đầu tê cứng, quả thực toàn thân ૮ɦếƭ lặng.
Tô Văn Nhi sắc mặt trắng bệch, nghĩ tới mình và Tô gia ***ng chạm, nếu như Tô Mạt tự mình ra tay, hôm nay Tín vương không có thế lực, đây chẳng phải là. . . . . .
Nàng không khỏi sợ run cả người, "Vương Gia, chúng ta về sớm một chút thôi. Quá muộn, chỉ sợ có người sẽ đi nói xấu."
Hoàng đế cực hận Tín vương, nhưng mà cũng vì một chút suy tính mới không xử lí hắn, nếu không, hắn còn có thể có thời gian làm như chim sợ cành cong sao?
Tín vương hung hăng lườm nàng một cái, "Chuyện của ta không cần ngươi lo, thế nào, ngươi bây giờ muốn trở về Tô gia rồi hả ?"
Ngày đó nếu không phải nàng quyến rũ mình thì làm sao Nhu Nhi có thể hiểu lầm mình, vứt bỏ mình mà thích Tần Nguyên Quân?
Tần Nguyên Quân!! Ngày đó nên trực tiếp giết hắn, đều do Vu Hận Sinh nói giết Tần Nguyên Quân không phải mục đích chính, mà là có thể mượn trò này tiêu hao thế lực của Hoàng Phủ Cẩn.
Kết quả thế nào? Hoàng Phủ cẩn căn bản không muốn tranh ngôi vị hoàng đế.
Sớm biết như vậy, hắn nên cùng Hoàng Phủ Cẩn cải thiện quan hệ, khiến Hoàng Phủ cẩn cùng Tô gia trở thành trợ lực của mình.
Thật là nghĩ sai thì hỏng hết!
Tô Văn Nhi mặc dù không có tình cảm gì đối với Tín vương, nhưng mà mình sống dưới mái hiên nhà người ta không thể không cúi đầu.
Tô trì lại trách cứ Tô Văn Nhi cùng Tô Mạt, sợ bọn họ đối xử không tốt với Tín vương.
"Điện hạ, không bằng ngài ở chỗ này ở mấy ngày, chúng ta cùng nhau họp mặt cũng tốt."
Tô Mạt cười lạnh, bọn họ đem hoàng mệnh thành cái gì? Để cho hắn tùy tiện ra vào? Hiện tại Tô gia không có thực quyền, Hoàng đế không cần hoài nghi bọn họ kết đảng, nhưng như thế là trắng trợn cãi lời hoàng mệnh, vậy bọn họ chịu phạt cũng đủ.
Tín vương có chút động tâm, dù sao ở Tô phủ, không cần thời khắc đều lo lắng đề phòng có người muốn hại ૮ɦếƭ mình, thị vệ trong vương phủ, phòng bếp hầu như đều là trong cung phái tới .
Mỗi lần ăn cơm, hắn đều muốn các thị t*** ăn trước, nhìn họ không có việc gì hắn mới dám đũa, nếu không, hắn sợ mình không biết sẽ ૮ɦếƭ từ lúc nào.
Tô Mạt cũng không muốn chiêu đãi bọn hắn, nàng nhìn Tô Trì, "Tô đại thiếu gia nếu như muốn cùng Tín vương ôn chuyện thì di giá Tín vương phủ sẽ tốt hơn.Tô phủ chúng ta thứ cho không nghe mệnh lệnh."
Nói xong nàng đi tới phòng kế bên, nói với Hoàng Phủ Giới: "Ngụy Vương Điện hạ, kính xin giúp một chuyện, đem Tín Vương điện hạ mời về vương phủ. Nếu như sơ xuất, chúng ta cũng không tiện giao phó cùng Bệ Hạ."
Hoàng Phủ Giới lập tức đứng dậy "Nhị ca, ta cần phải trở về. Vừa đúng lúc thuận đường."
Thời điểm đi qua trước mặt Tô Mạt, hắn liếc nhìn nàng, "Ngươi nợ ta bao nhiêu ân tình rồi?"
Tô Mạt cười cười, nhỏ giọng nói: "Chỉ cần Ngụy Vương có việc cần nhờ, chúng ta đương nhiên toàn lực ứng phó. Chỉ là ngài nghĩ vào cung phục mệnh như thế nào?"
Về việc Tín vương làm sao chạy đến, làm sao tới Tô gia quấy rối, Bệ Hạ nhất định là có nghe thấy, đương nhiên muốn hỏi, trở về như thế nào cũng là vấn đề.
Hoàng Phủ giới ngẩn ra, hắn cũng không nghĩ tới vấn đề này.
Tô Mạt đi tới cạnh Hoàng Phủ Cẩn, cười cười với hắn, giảm thấp thanh âm nói: "Tín vương điện hạ tới liền nói xằng nói bậy, khích bác quan hệ quân thần, bọn ta không dám nghe, xin Ngụy Vương Điện hạ hộ tống hắn trở về phủ."
Ý kia nói đúng là Tín vương tới quấy rối không phải mục đích, thực tế là khích bác quan hệ giữa Bệ Hạ cùng quần thần, nói hắn phái người ám sát Hoàng Phủ Cẩn, phái người muốn hại Tô Nhân Vũ.
Hoàng Phủ Giới hiện nay đã trải qua không ít chuyện, cũng hiểu được một chút lợi hại, hắn cất giọng nói: "Yên tâm đi, ta biết rõ phải nói thế nào."
Nói xong cũng đi mời Tín vương hồi phủ.
Thiếu niên anh tài như hắn đứng trước mặt Tín vương, một hăng hái, đang lúc được cưng chiều, một nghèo túng, chịu rất nhiều chán ghét vứt bỏ, so sánh trên dưới, cao thấp chia nhau.
Trong lòng Tín vương xông lên một nỗi tuyệt vọng, một nỗi tức giận, một nỗi thương tâm không cách nào khống chế được.
Đến cuối cùng, Hoàng đế đã được như nguyện, dùng hắn thu thập Tống gia.
Gần như trong nháy mắt, hắn đã nghĩ thông suốt.
Hắn thật sự thất bại vô cùng, tình yêu, tình thân, sự nghiệp...Hai bàn tay trắng!
"Ngươi, sao ngươi dám vênh mặt sai khiến với ta!" Hắn vươn cánh tay đang run rẩy ra, "Ngươi là thứ gì, chỉ là một kẻ tạp chủng, được mẫu thân ta thu lưu...."
"A- - " chỉ nghe thấy một tiếng thét, tay của Tín vương bị Hoàng Phủ Giới nắm lấy, sắc mặt hắn lạnh lẽo, ánh mắt âm trầm, giống như chỉ cần hơi dùng lực thì cánh tay của Tín vương sẽ bị bẻ gãy.
Hoàng Phủ Giới hừ lạnh một tiếng, "Đại ca, huynh còn chưa rõ tình hình hiện tại sao? Vẫn còn cảm thấy mình là thái tử như trước sao? Huynh cùng mẫu phi huynh đã làm nhiều chuyện không có tính người như vậy, phụ hoàng còn khoan dung các người, các người được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, đã đến bước này còn không biết hối cải, vậy mà chỉ biết oán hận, hừ, thật sự là tự tạo nghiệt không thể sống!"
Nói xong kéo Tín vương đi như kéo một con chó.
Tô Trì muốn tiến lên ngăn cản, thì bị Hoàng Phủ Giới đá một cước, không chút lưu tình, nghe thấy tiếng "răng rắc" giòn vang, Tô Trì ôm lấy đùi kêu thảm thiết, Hoàng Phủ Giới trực tiếp đạp gãy chân hắn.
Hoàng Phủ Giới gọi người tới, ném Tín vương cho bọn họ, dặn dò: "Đưa Tín vương về phủ, nếu hắn tùy tiện bước chân ra khỏi cửa nửa bước, nói cho những người canh gác, bảo bọn họ tự chặt chân mình đi, đừng làm mất mặt của ta."
Mấy tên thị vệ vội vàng đáp ứng, chẳng dám thở mạnh, kéo Tín vương đang vùng vẫy đi.
Tô Mạt nhìn Hoàng Phủ Giới, có chút bất ngờ, hắn chính là thiếu niên ngạo kiều Hoàng Phủ Giới sao?
Nhìn hắn bất ngờ trưởng thành, trách không được hắn lại cầm binh đến cứu hoàng đế, hắn đã trưởng thành, đã có suy nghĩ và quyết định của bản thân.
Nàng đột nhiên cảm thấy không thể khinh thường hắn được rồi.
Giống như cảm nhận được sự khẩn trương của nàng, Hoàng Phủ Giới đột nhiên cười với nàng, nói: "Ta đi trước, không chào Tô quốc công được, ta tiến cung phụng mệnh phụ hoàng."
Nói xong quay ra chào Hoàng Phủ Cẩn, sau đó sải bước đi ra ngoài.
Tô Văn Nhi lau nước mắt, vội vàng đi theo.
Tô Trì kêu la thảm thiết, nhưng không ai đến dìu hắn dậy.
Tô Mạt không muốn quan tâm đến hắn, gọi mấy tên sai vặt đến, đưa hắn ra ngoài, để cho hắn ngoan ngoãn ở đông viện, không được tùy tiện ra ngoài.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc