Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 563

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tô Văn Nhi không quan tâm tới chuyện Tín vương tới quấy rối hôn lễ, nàng còn mong sao càng loạn càng tốt, phá hỏng luôn, khiến cho Tô gia phải mất mặt, Tô Nhu Nhi phải xấu mặt.
Nhưng không như mong muốn, đám người Tề vương lại có mặt ở đó, lại thêm Tô Mạt, một Tín vương căn bản không tạo được sóng gió gì.
Cho nên nàng mới tự mình đến một chuyến, để cho bọn họ thiếu nàng, mặt khác là muốn cứu Tín vương ra, khiến hắn phải cảm kích mình.
Một mũi tên trúng hai con chim.
Tô Trì trừng mắt nhìn Tô Mạt, "Còn không mang thức ăn và R*ợ*u lên mở tiệc chiêu đãi điện hạ."
Tô Mạt làm bộ như không nghe tiếng, nói với Tô Văn Nhi: "Trắc phi, Tín vương ở đằng trước, ngươi nên đưa hắn về đi. Nếu làm lớn chuyện, truyền vào trong cung, nếu là có thánh chỉ truyền xuống, ta cũng không dám đảm bảo là hắn còn có cơ hội ra lệnh nữa."
Tô Trì tức giận vỗ bàn, hiện giờ cái nhà này, quả là cái nhà giam của hắn rồi.
Tín vương nắm lấy cánh tay của Tô Trì, thở dài nói: "Là ta làm phiền tới ngươi rồi, lúc trước...."
"Không, không, điện hạ như vậy khiến nô tài giảm thọ." Tô Trì cầm ngược lại tay Tín vương, sắc mặt áy náy nói: "Đều là do nô tài không tốt, là nô tài vô dụng. Không cứu được điện hạ lúc nước sôi lửa bỏng, sớm nên tự sát để tạ tội với người."
Nói xong hắn gào khóc.
Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn, Hoàng Phủ Giới ở bên cạnh đều sững sờ, không ngờ mọi chuyện lại thành như vậy.
Xem ra hai người kia không cần giữ lại thể diện rồi.
Nhìn hai đại nam nhân ôm nhau khóc, Tô Mạt cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng, vội vàng xoay người, tránh phải nhìn cảnh này.
Ngược lại Tô Văn Nhi lại rất bình tĩnh, lạnh lùng đứng một bên nhìn.
Tô Trì khóc thương tâm muốn ૮ɦếƭ, Tín vương ôm hắn, đặt đầu của hắn trên vai của mình, nhẹ nhàng vỗ vai hắn, "Trì, không phải lỗi của ngươi, mưu sự tại nhân hành sự tại thiên, chúng ta đều không sai, chỉ là do ông trời không để ý đến chúng ta. Nhi Nhi, nàng...nàng, hy vọng nàng sẽ được hạnh phúc."
"Điện hạ, người yên tâm, trong lòng Nhu Nhi người mới là tình yêu đích thực của nàng, đối với tiểu tử Tần Nguyên Quân kia chỉ là áy náy mà thôi." Tô Trì ngả đầu trên vai Tín vương, cảm nhận thấy hắn rất gầy, trong lòng vô cùng đau đớn.
Nghe thấy hai người bọn họ nói hưu nói vượn, Tô Mạt nhíu mày, cảnh cáo nói: "Đừng để ta nghe thấy tên tỷ tỷ từ miệng các ngươi."
Tín vương quay đầu nhìn nàng, hừ nói: "Nếu không phải do ngươi gây khó dễ, Nhu Nhi đã sớm là thê tử của ta. Nếu có nàng ở bên cạnh làm bạn ta đã không đến mức này, có nàng ở bên cạnh, lòng ta đã được thỏa mãn sẽ không làm ra những chuyện đó."
"Phi!" Tô Mạt châm chọc nói: "Tín vương, ngươi đừng hễ có chuyện gì cũng đem giao cho người khác. Một người đàn ông, sẽ phải dám làm dám chịu, loại người như ngươi có gan làm mà không có gan thừa nhận, rồi lại đẩy trách nhiệm cho người khác, còn được coi là nam nhân sao? Thật không biết xấu hổ!"
"Tô Mạt, ngươi nói cái gì !" Tô Trì nổi giận, từ từ đứng lên, âm lãnh (âm u, lạnh lẽo) nhìn chằm chằm vào Tô Mạt.
Tô Mạt không hề có dù chỉ một chút sợ hãi chút nào, hiện tại dù có mấy Tô Trì cũng không phải là đối thủ của nàng.
Nàng lạnh nhạt nói: "Muốn ta đếm từng việc một sao? Năm xưa Tín vương nhiều lần phái người ám sát Tề vương, sau lại cấu kết Tống gia, ba lần bảy lượt muốn hại phụ thân ta, muốn mưu quyền soán vị. Cuối cùng thất bại, bệ hạ rộng lượng nhân từ, không có đem ngươi lăng trì, ngươi lại không hối cải, cấu kết với Vu Hận Sinh cùng Quân gia, âm thầm sát hại Tần tỷ phu, lại phái người ám sát Ngụy Vương, nhốt Bệ Hạ, những thứ này không phải đều là ngươi làm sao? Thế nào, không có can đảm thừa nhận sao?"
"Ngươi nói hưu nói vượn, ta không hề làm. Ám sát Tề vương là ám vệ trong cung, muốn hại Tô quốc công cũng là hắn, hắn còn muốn diệt trừ Tống gia, là Tống gia đánh đòn phủ đầu thôi. Hừ, nếu không phải ngươi từ trong phá hỏng, Nhu Nhi sẽ dễ dàng rời bỏ ta sao? Nếu như có Nhu nhi ở bên cạnh, ta cũng sẽ không lỗ mãng như vậy, càng sẽ không bởi vì tuyệt vọng mà không khống chế được chuyện tình."
Tín vương càng nói càng kích động, đi đến gần trước mặt Tô Mạt, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm nàng.
Tô Mạt cười lạnh, "Chẳng lẽ Điện hạ không phải là bởi vì Tô gia không tham dự việc các vị hoàng tử tranh ngôi đoạt vị, không phải là bởi vì Tả gia có nhiều quyền thế hơn, không phải là bởi vì Tả tiểu thư có thể mang đến cho Điện hạ lợi ích lớn hơn nữa mới chọn Tả gia sao?"
Tín vương gầm lên, "Nếu không phải ngươi xúi giục Tô quốc công không giúp ta, khuyến khích Tô lão phu nhân cùng Tô quốc công nói rõ với phụ hoàng, để cho Nhu Nhi gả cho hoàng thất, ta sẽ có hôm nay? Ta thấy ngươi thật ích kỷ, chỉ biết tính toán cho mình, ngươi khiến Nhu Nhi không được gả cho ta, còn ngươi lại muốn gả cho Tề vương. Hừ, thật là một chủ ý tốt! Thật là một nữ nhân thông minh!"
"Điện hạ, nếu ta nhớ không lầm thì ngươi là muốn đem Tô gia ta kéo vào nước xoáy, vướng vào tình cảnh vạn kiếp bất phục. Mà Tề vương, cho tới bây giờ đều không nghĩ tới chuyện tranh thủ tình cảm đoạt vị trí thái tử, hắn chỉ là vì triều đình xuất lực thôi. Về sau, hắn cũng chỉ là một Vương Gia, ngay cả bổng lộc có thể không lấy, còn chuyện gì cần lo lắng? Chẳng lẽ Tô gia còn cần lo nghĩ ăn bữa hôm lo bữa mai sao?"
Tô Mạt đe dọa nhìn hắn, chưa bao giờ nghĩ đến một người đàn ông không có trách nhiệm đến mức này, đem tất cả sai lầm của mình đẩy tới trên người người khác.
Nếu như tỷ tỷ gả cho hắn, hắn có thể nói tỷ ấy hồng nhan họa thủy, xúi giục hắn làm Hoàng đế.
Hiện nay tỷ tỷ không lấy hắn, hắn còn nói bởi vì không có tỷ ấy ở bên người, khiến hắn tuyệt vọng, thật sự là nói nhảm.
Trước khi hắn mưu phản thất bại, thời điểm thuận buồm xuôi gió, đều không nhìn ra một chút tuyệt vọng, mất mác nào của hắn.
Càng không nhìn ra được hắn có bao nhiêu thành ý, nói một cách thẳng thừng, hắn muốn trở nên cường đại hơn: làm Hoàng đế.
Đến khi nghèo túng, lại tìm lý do ngụy biện cho sự đáng khinh của bản thân, không cảm thấy là chính mình đã làm sai, chỉ biết đổ thừa người khác.
Loại nam nhân này, may lúc ấy nàng không đồng ý tỷ tỷ cùng hắn, nếu không chính là phá hủy cả đời của tỷ tỷ.
Tín vương cùng Tô Trì thế nào cũng không nghe lọt , bọn họ luôn cho rằng vì Tô gia không chịu giúp một tay, cho nên mới khiến Tín vương thành ra như vậy, trong lòng luôn ôm hận này.
Tín vương đắc ý nói: "Dù sao ta đã thành thế này, ngươi muốn nói sao, ta còn có thể như thế nào? Ta không đánh được ngươi, không mắng chửi lại ngươi. Chẳng qua ta nghĩ tới ta cũng không thể oan uổng như vậy, tình cảm của ta và Nhu Nhi là thật, không thể cứ tiện nghi cho Tần Nguyên Quân như vậy."
Hắn muốn Tần Nguyên Quân biết chuyện tình của hắn và Nhu Nhi,muốn Tần Nguyên Quân hiểu, ở trong lòng của Nhu nhi, hắn mới là quan trọng nhất.
Ở trong lòng Tần Nguyên Quân chôn một hạt giống, cả đời này, bọn họ đừng mong được hạnh phúc.
Tô Mạt cười lạnh, "Ngươi thật là đủ ác độc , loại hành vi này cũng muốn Tô gia giúp ngươi?"
Một chút khí chất hoàng gia cũng không có, so với những tiểu hoàng tử chưa trưởng thành cũng kém xa.
"Nếu như ngươi còn nói đến chuyện của tỷ tỷ ta, ta bảo đảm, ngươi tuyệt đối sẽ không được thoải mái." Trong mắt Tô Mạt hàn ý lóe lên, "Ngươi cấu kết Vu Hận Sinh phái người ám hại hại Tần ca ca, chuyện này ta vẫn không có tính toán với ngươi, là ngươi tự mình nhắc tới."
Tô Mạt vừa lật bàn tay, ngón giữa lấp lánh ánh lạnh, đó là một cây châm nhỏ.
Nàng nhướn mày, thổi thổi cây châm trong tay, lạnh nhạt nói: "Dựa theo thủ pháp của Thiên Thủ Quan Âm, nếu muốn đem châm cắm vào sọ người mà bên ngoài cũng không nhìn ra triệu chứng gì chỉ là khiến người đó ngủ say, là một việc vô cùng đơn giản."
Nàng nói rất nhẹ nhàng, nụ cười trên mặt vẫn như cũ, khóe môi khẽ giương lên, ba người Tín vương, Tô Trì, Tô Văn Nhi đã cảm thấy trước mắt ngân quang thoáng qua, bọn họ theo bản năng che đầu của mình.
Tô Mạt châm chọc cười cười, tầm mắt rơi vào trên cây cột phía trước bọn họ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc