Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 562

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tô Mạt dẫn theo vài người đi ra ngoài, thấy Tô trắc phi đang nói chuyện với một đám người, những phu nhân này cũng không thật sự muốn nói chuyện với nàng ta, nhưng vì nể mặt Tô gia nên đành ứng phó một chút.
Tô Văn Nhi ăn mặc sang trọng, nhưng đó chỉ là đồ cũ, cũng chẳng quý giá gì, chỉ là trên mặt vẫn là biểu hiện tự cao tự đại như cũ.
Thật không ngờ Tô nhị tiểu thư trước đây luôn tự ti, một khi bay lên ngọn cây, cứ như vậy mà xóa đi nội tâm tự ti.
Đương nhiên, có khả năng nàng càng tự ti thêm nhiều hơn, nhưng mà dùng sự kiêu ngạo để che đi thôi.
Tô Văn Nhi giống như đã quên lần trước cầu xin Tô Mạt, vẻ mặt hiện giờ vẫn cao ngạo như cũ, giống như nàng vẫn là lương đệ của thái tử.
Nhưng mà Tô Mạt vẫn nhận ra bề ngoài hoa lệ kia che dấu sắc mặt trắng xanh của nàng ta.
Đáy mắt của nàng run rẩy, thân thể dưới lễ phục cũng đang run rẩy.
Vốn Tô Nhân Vũ không muốn nhìn thấy nàng, thấy Tô Mạt đến, ông dứt khoát rời đi, tiếp tục tiếp khách.
Tô Văn Nhi nhìn Tô Mạt, hiện giờ nàng ta đã trưởng thành hơn, đôi mắt của nàng sáng như sao đêm, chớp lóe, khiến người khác không dám nhìn gần.
"Ta muốn đưa Tín vương trở về." Tô Văn Nhi cắn môi, giọng nói không còn hung hãn như trước.
Dù sao Tô Mạt không chỉ một lần nhìn thấy vẻ chật vật của nàng, nàng cũng không cần cố gồng mình chịu đựng nữa.
Tô Mạt nhìn nàng, thản nhiên nói: "Để hắn trở về, chẳng phải là ngươi sẽ phải chịu khổ tiếp sao?"
Tô Mạt có người trong Tín vương phủ, một mặt là bảo vệ Tả Nghi Lan, một mặt là thăm dò chuyện Tín vương phủ.
Người giám sát nói, Tín vương thật sự suy sụp, cả ngày như chim sợ cành cong, bên ngoài có âm thanh gì, hắn liền cho rằng thánh chỉ đến, muốn bắt hắn hỏi tội.
Hắn mỗi ngày đều làm loạn, một hồi tìm ૮ɦếƭ, nói là sống không nổi nữa, muốn giết vợ giết con, rồi tự sát.
Một hồi lại đau khổ cầu xin, ở trong sân lớn tiếng xin tha thứ, cầu phụ hoàng bỏ qua cho hắn, hắn nguyện ý hối cải.
Một hồi lại chửi trời chửi đất, đem những oán hận ra nói hết.
Dù sao hắn cũng không có một khắc bình thường, đánh chửi hạ nhân, thậm chí là đánh chửi Tả Nghi Lan, Tô Văn Nhi và mấy người thê thiếp, những chuyện đó thường như cơm bữa.
Ngoại trừ Tả Nghi Lan, toàn bộ Tín vương phủ, không ai là không sợ hãi.
Càng quá đáng hơn là, do Tín vương không có bản lĩnh, sa vào tửu sắc, dùng nhiều biện pháp khác nhau nữ nhân của mình, thủ đoạn khiến người khác tức giận.
Nhưng mà hoàng đế chưa từng hỏi đến, người khác càng không để ý đến các nàng.
Tô Văn Nhi run rẩy, lắc đầu, "Không, nếu vương gia không quay về, vậy..."
Vậy nàng liền xong đời.
Chỉ cần còn Tín vương phủ, nàng vẫn là trắc vương phi, còn có con trai kế thừa làm thế tử.
Nếu Tín vương ૮ɦếƭ, nói không chừng hoàng đế sẽ tha thứ cho Tín vương phủ, vẫn để cho con trai của nàng lập tước, vậy thì nàng lại nở mày nở mặt.
Xem ra chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, Tô Mạt nhìn thấu suy nghĩ của nàng ta, cũng không nói nhiều, đối với Tô Văn Nhi nàng đã không còn tình tỷ muội gì nữa.
Những điều có thể làm, trước đây đã làm rồi.
Nàng ta không cảm kích thì thôi, ngược lại còn bỏ đá xuống giếng hại Tô gia, thật không thể tha thứ cho nàng ta.
Nàng không nhổ cỏ tận gốc đã là nể tình lắm rồi.
Tô Hinh Nhi không nghĩ như vậy, thấy Tô Văn Nhi không đi đến bước đường cùng, vậy mà vẫn tỏ vẻ như vậy, liền châm chọc nói: "Trắc vương phi thật là kiêu ngạo, cũng không biết vinh quang như vậy có phải là có thể đúng hạn vào cung thỉnh an hay không?"
Vương gia và vương phi, định kỳ đều phải tiến cung thỉnh an hoàng đế.
Nhưng mà đó là ân điển đối với những vương gia bình thường, còn đối với người có tội như Tín vương, chỉ sợ hoàng đế cũng không muốn gặp hắn, không tước đi tước vị, giáng hắn làm thứ dân, đều là hoàng đế rộng lượng rồi.
Tô Văn Nhi vẫn như cũ không chịu được chút châm chọc này, nàng ta lạnh lùng liếc nhìn Tô Hinh Nhi một cái, "Ngươi là thá gì, thất bản phi không quỳ, còn dám đứng đấy nói."
Tô Hinh Nhi cười lạnh nói, kéo tay Tô Mạt nói: "Mạt Nhi, chúng ta vào phòng đi. Chuẩn bị một chút, ba ngày nữa là ngày tỷ tỷ lại mặt. Tín vương dám tới quấy rối, để phụ thân làm một bản tấu lên, xem bệ hạ đuổi hắn ra khỏi Tín vương phủ, để hắn thành ăn mày."
Tô Mạt biết hoàng đế tất nhiên sẽ không làm như vậy, mặc kệ Tín vương có phạm phải sai lầm gì, chỉ cần không phải là mưu phản, hoàng đế tuyệt đối sẽ không xử phạt hắn.
Dù sao hoàng đế hiện tại có tâm bệnh, không muốn người trong thiên hạ chỉ trích, càng không muốn sau khi ૮ɦếƭ sử sách chê bai.
Cho nên ông tuyệt đối sẽ không để lại cái danh giết con.
Chẳng những sẽ không giết, còn phải để cho Tín vương sống tốt, cũng không thể khiến người khác hại ૮ɦếƭ, nếu không ông liền bị gán danh bất nghĩa.
Cũng bởi vì vậy mà Tô Mạt khá khoan dung với Tín vương phủ.
Thời điểm này tự bảo vệ chính mình là quan trọng nhất, những kẻ địch không còn sức mạnh đã không còn uy hiếp gì nữa.
Tô Mạt sợ Tô Văn Nhi lại tiếp tục nói lời không hay, chọc tức Tô Hinh Nhi, liền nói với Hinh Nhi: "Tỷ vào trước đi, muội dẫn nàng ta đi."
Tô Hinh Nhi biết sự nóng tính của bản thân, tuy hiện giờ sửa được nhiều rồi, nhưng vẫn không quen nhìn những chuyện này, không đứng nhìn được liền muốn nói, nhịn cũng không nhịn được.
Mà mỗi lần bị người công kích trong lòng liền tức giận khó chịu, không chịu được.
Nàng biết Tô Mạt là muốn bảo vệ nàng, liền nhịn xuống, trừng mắt nhìn Tô Hinh Nhi, hừ nói: "Chính mình không biết xấu hổ mà còn không biết."
Nói xong liền dẫn theo nha hoàn đi vào trong.
Tô Văn Nhi tức giận nhưng Tô Hinh Nhi nói không sai, ngày đó là nàng đi quyến rũ thái tử trước, còn thường xuyên nói xấu đại tiểu thư, khiến thái tử và đại tiểu thư sinh ra tranh cãi.
Tô Văn Nhi thật muốn tìm ૮ɦếƭ, nhưng lại không có chỗ.
Đi theo Tô Mạt đến thiên sảnh, liền thấy Tô Trì và Hoàng Phủ Tuyên ôm nhau khóc.
Hoàng Phủ Cẩn giải huyệt đạo cho Tín vương, sau đó cùng Hoàng Phủ Giới ở bên cạnh uống R*ợ*u nói chuyện, mặc kệ hai người kia.
Vì kiêng kị võ công và uy nghiêm của Hoàng Phủ Cẩn, hai người kia cũng không dám có hành động gì, trách tự khiến mình mất mặt.
Tô Văn Nhi vừa đi vào, bước lên trước nói: "Vương gia, sao người lại tới đây, chúng ta về thôi, mọi người rất lo lắng cho người."
Tín vương lạnh lùng liếc nàng một cái, nói: "Ta chỉ đến uống ly R*ợ*u, cùng Tô thư đồng nói chuyện, có cái gì mà phải lo lắng."
Tô Văn Nhi tất nhiên không tin, từ khi biết đại tiểu thư gả cho Tần Nguyên Quân, sắc mặt của hắn chưa từng tốt.
Hai ngày trước hôn lễ, hắn giống như người điên, như kiến bò trên chảo, ồn ào muốn chia rẽ bọn họ, còn ôm một gốc cây hai đường nói linh tinh.
Nói "Nhu nhi, tha thứ cho ta."
"Nhu nhi, ta vẫn còn yêu nàng."
"Nàng không nên gả cho người khác, nếu không ta sẽ giết các ngươi."
... ...
Sau đó sáng sớm ngày hôm nay, hắn từ trong R*ợ*u đứng dậy, ăn mặc chỉnh tề, sau đó ngồi trong phòng ngẩn người.
Sau đó lại đột nhiên nổi điên lao ra ngoài, thị vệ bên ngoài sơ ý khiến cho hắn chạy thoát từ cửa sau.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc