Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 559

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Hoàng Phủ Cần ngại mọi người xung quanh, đưa mắt ra hiệu với nàng.
Tô Mạt cũng không muốn đùa hắn, liền đứng dậy nói: "Ta mỗi ngày đều hầm canh cho chàng uống, cũng không biết chàng có uống không?"
Hoàng Phủ Cẩn cười nói: "Tất nhiên là uống rồi, phải cảm ơn Mạt nhi, uống rất ngon, khẳng định tối nay cũng có đi, trong lòng nhớ đến nên nhanh chóng cưỡi ngựa chạy về đây."
Chân mày Nhạc Phong Nhi căng lên, u oán nhìn Hoàng Phủ Cẩn một cái.
Tô Mạt nhướn mày, nói với Kim Kết: "Đưa canh lên cho vương gia dùng."
Hoàng Phủ Cẩn vội nói: "Mạt nhi, đã trễ rồi, chúng ta đến thư phòng dùng, để cho cha nuôi đi nghỉ trước đi."
Nói xong hắn xoay người ôm quyền vái chào, "Cha nuôi, người cứ về nghỉ đi, buổi tối không nên để bị mệt."
Diệp Tri Vân vừa nghe xong, hừ tiểu tử thối, có nàng dâu liền quên phụ thân rồi!
Ông nghiêm mặt, "Con không hỏi xem chân tướng sự việc sao?"
Hoàng Phủ Cẩn kinh ngạc nói: "Cha nuôi, có người và Mạt nhi, có thể có chuyện gì?"
Chẳng lẽ cha nuôi và Mạt nhi đánh nhau, hại đến tỷ muội Nhạc gia.
Nhạc Phong nghe hắn nói, càng thêm nức nở, "Vương gia, Lâm Nhi và ta mỗi ngày đều biết vương gia làm việc vất vả, mà Tô tiểu thư cũng rất bận rộn, chúng ta thử nghĩ có thể nấu canh cho người được không, không phiền Tô tiểu thư mệt nhọc. Lâm Nhi giỏi về phần nếm thử, liền nếm thử canh Tô tiểu thư đưa đến, ai ngờ...ai ngờ, liền...liền trúng độc..."
Nàng ôm mặt òa khóc.
Nàng ta sao nhiều nước mắt vậy chứ? Kim Kết tò mò nhìn.
Hoàng Phủ Cẩn nhíu mày, nhìn về phía đám người Lưu Vân, "Trong phủ có địch nhân sao? Có người hạ độc mà các ngươi không biết?"
Nhạc Phong Nhi thấy hắn không hề nghi ngờ Tô Mạt hạ độc, vậy mà nghi ngờ người trong phủ không sạch sẽ, hiện giờ trong phủ ngoài tỷ muội hai nàng ra, đâu có người ngoài.
Nàng ủy khuất, ánh mắt ai oán, "Nói không chừng là người bên phía Tô tiểu thư?"
Nàng không thể nói là Tô Mạt, nhưng vẫn có thể nói là địch nhân ở chỗ nàng ta.
Hoàng Phủ Cẩn lắc đầu, tự tin nói: "Người bên Mạt nhi đều là người mình, huống hồ phòng bếp của nàng, ngoại nhân không thể đến gần, tất nhiên là trong phủ có gian tế rồi."
Lưu Vân thấy lửa sắp cháy đến người mình, hắn vội vàng giải thích: "Vương gia, Kim Kết cô nương nói, tiểu thư nấu canh cho người, người khác không thể uống, bởi vì người khác không có cùng nội lực như người, đó là dành riêng cho người. Nhạc cô nương không hiểu chuyện, vụng trộm nếm thử, liền xảy ra chuyện."
Nhạc Phong Nhi vừa nghe thấy Diệp Tri Vân giúp đỡ Tô Mạt, nàng ta vội la lên: "Nhất định là cố ý, nếu không sao trước đây không làm sao?"
Lưu Vân và Lưu Hỏa liền đổ mồ hôi, Lưu Vân theo bản năng liếc nhìn Tô Mạt, thấy tiểu thư không có phản ứng gì, trong lòng thầm nghĩ không tốt, tiểu thư đã sớm biết.
Xem ra tỷ muội Nhạc gia đã tráo đổi canh của tiểu thư, nói không chừng là đưa cho hắn và Lưu Hỏa, may mà... Bọn họ chưa uống, nếu không ... phải chịu đau khổ rồi.
"A, thì ra trước kia canh là do tỷ muội các ngươi uống trộm sao?" Kim Kết tức giận nhìn Nhạc Phong Nhi, đúng là không biết xấu hổ, dám tráo đổi canh của tiểu thư nấu cho vương gia, thật là buồn cười.
Trong lòng Tô Mạt nghĩ, hai người này chỉ nếm canh của nàng mà có thể nấu ra giống như đúc đưa cho Hoàng Phủ Cẩn uống.
Mà chàng không hề phát hiện ra, chứng tỏ hai nàng cũng có bản lĩnh.
Nếu như học được cách dùng độc, chỉ sợ làm người khác khó mà phòng bị.
Nếu như bỏ dược linh tinh, hoặc là Xuân dc, vậy thì phiền toái rồi.
May mà Nhạc Lâm Nhi thiếu kiên nhẫn, kéo Nhạc Phong Nhi đến phủ Quốc công khoe ra, nếu không chính mình cũng không hề biết, không thể phòng trước chuyện gì, đến lúc đó thật sự xảy ra chuyện, vậy đã chậm mất rồi.
Lần này, xem ra nàng phải cảm ơn Nhạc Lâm Nhi mới đúng.
Sắc mặt Hoàng Phủ Cẩn không hề thay đổi, nhưng ánh mắt lại trầm xuống, quét mắt nhìn qua Nhạc Phong Nhi, nhàn nhạt hỏi: "Phong nhi, rốt cuộc chuyện là sao?"
Khi Nhạc Thiếu Sâm đi theo hắn, tỷ muội Nhạc gia cũng thường xuyên ở bên cạnh, khi đó chỉ là hai tiểu nha đầu, một người mạnh mẽ dũng cảm, một người lương thiện nhu nhược.
Tuy hắn không thích giao tiếp nhiều với người khác, nhưng vì có quan hệ với Nhạc Thiếu Sâm, nên đối với hai tỷ muội này cũng không quá xa lạ.
Xưng hô cũng có chút thân thiết, vẫn gọi là Phong nhi và Lâm nhi.
Nhạc Thiếu Sâm "phản bội" hắn, hắn liền cắt đứt liên hệ với họ, lúc đó các nàng đến tìm hắn, hắn đều tìm cách tránh đi, không muốn dính đến phiền toái.
Hiện giờ Nhạc Thiếu Sâm gặp chuyện không may, hắn cho các nàng ở lại, cũng là chuyện nên làm.
Nhưng không có nghĩa là để cho các nàng làm chuyện gì quá phận.
Nhất là đối với Mạt nhi!
Nhạc Phong Nhi cảm nhận được uy áp trong giọng nói của hắn, nhất thời run lên, nàng lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Phong nhi, Phong nhi chỉ là không muốn Tô tiểu thư phải vất vả, muốn chia sẻ với tiểu thư chăm sóc vương gia. Tô tiểu thư là tiểu thư lá ngọc cành vàng, đâu thể làm những chuyện nhà bếp này, chuyện này cứ để Phong nhi và Lâm nhi làm là được rồi. Nhưng sợ Tô tiểu thư suy nghĩ nhiều, cho nên không nói lại. Có lẽ, ... có lẽ Tô tiểu thư không thích tỷ muội chúng ta, cho nên...cho nên nấu ra nồi canh này, tới giáo huấn chúng ta."
Nàng cắn môi, hơi ngẩng đầu, vừa đúng khiến người khác nhìn thấy những giọt lệ của nàng thi nhau chảy xuống, rơi trên váy của nàng.
"Tô tiểu thư, Phong nhi sai rồi, về sau không dám nữa, cầu xin người không cần đuổi chúng ta đi. Chúng ta chỉ xin vương phủ cho một nơi ở, không dám xin danh phận gì. Về sau nếu tiểu thư không thích, tỷ muội chúng ta nhất định sẽ không là, chỉ khi tiểu thư sai bảo chúng ta mới làm. Chỉ cần tiểu thư không đuổi chúng ta đi, tỷ muội chúng ta nguyện ý làm nô tỳ."
Nhìn nàng nói một cách đáng thương như vậy, đổ mọi tội lỗi cho Tô Mạt, chỉ trích nàng keo kiệt không rộng rãi, chỉ trích nàng muốn đuổi tỷ muội họ đi, coi các nàng như nô tỳ.
Ý tứ trong câu nói, chỉ cần là người bình thường đều có thể nghe ra.
Khóe miệng Tô Mạt hơi nhếch lên, tinh nghịch nhìn Hoàng Phủ Cẩn, giống như đang chờ hắn trách phạt, thử xem hắn sẽ làm như thế nào.
Ánh mắt của Hoàng Phủ Cẩn cũng đang nhìn về phía Tô Mạt, hơi cảnh cáo nàng một cái, lập tức nói: "Hiện giờ kinh thành hỗn loạn, người của vương phủ không đủ, nếu không chiếu cố tốt, thì chúng ta sẽ cảm thấy áy náy. Thôn trang tuy không ở kinh thành, nhưng ở người dân ở đó chất phác hiền lành, nếu hai người đến đó, bổn vương sẽ để cho các ngươi quản lý, tất nhiên sẽ không có ai dám khinh thường các ngươi."
Nhạc Phong Nhi vừa nghe thấy, Hoàng Phủ Cẩn lại không hề phân phải trái cứ như vậy đưa tỷ muội các nàng đi, quả thực... quá đau lòng rồi!
Nàng nức nở khóc, chậm rãi đứng dậy, cả người lung lay nhưng không ngã xuống.
Không có người quan tâm đến nàng, ngã xuống chỉ rước thêm nhục thôi.
Xem như là nàng thông minh, Tô Mạt hừ lạnh.
"Được rồi, đừng khóc nữa, chuẩn bị đến thôn trang, vài ngày nữa xuất phát cũng không muộn." Diệp Tri Vân đã xem đủ, phất tay áo, nói: "Ta mệt rồi, trở về nghỉ ngơi đi."
Tô Mạt cười lạnh, ông ấy thấy Hoàng Phủ Cẩn không chịu nhận, không nói gì nàng, sắc mặt nghiêm nghị, không che chở cho Nhạc Phong Nhi nên thất vọng muốn đi rồi.
Cái lão hồ ly này, mặt trước mặt sau không giống nhau, một mặt đối tốt với nàng, một bên lại tính kế nàng, hừ!
Thật là đáng giận!
Mọi người vẫn giữ lại mặt mũi cho Diệp Tri Vân, tỷ muội Nhạc Phong Nhi vẫn ở lại vương phủ, nhưng vì chuyện hầm canh, Hoàng Phủ Cẩn ra lệnh, không cho tỷ muội Nhạc gia tiến vào sân viện và thư phòng của hắn, không làm phiền đến các nàng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc