Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 557

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Lưu Hỏa nói: "Có phải Nhạc cô nương đã quá đa nghi không? Đó là canh tiểu thư hầm cho vương gia, sao lại là muốn hạ độc các ngươi?"
Với thủ đoạn của tiểu thư, muốn giết hai tỷ muội Nhạc gia thì đâu cần hạ độc? Tùy tiện động một Ng'n t là được.
"Nàng? Nàng?" Nhạc Phong Nhi hoảng sợ mở to hai mắt, "Nàng ta muốn hạ độc vương gia? Vì sao chứ?"
Lưu Vân không muốn nói nhiều với nàng, "Ta sai người đến phủ Quốc Công hỏi một chút."
Phủ Quốc Công, huynh muội Tô Mạt đang đứng ngoài cửa đón bà nội và phụ thân trở về, một nhà vui vẻ nói chuyện đi về viện của lão phu nhân.
Thấy tâm tình của họ không tồi, chắc là có chuyện tốt.
Sau khi ngồi xuống, Tô Mạt liền hỏi.
Lão phu nhân vui vẻ nhướn mày, "Các con đoán thử xem."
Vài người thi nhau đoán, cũng chưa lần nào đoán trúng, lão phu nhân nhìn Tô Mạt, "Nha đầu, con đoán thử xem?"
Tô Mạt cười nhẹ, "Vậy là bệ hạ đã đồng ý cho chúng ta rời khỏi kinh thành sớm sao?"
Lão phu nhân vỗ tay cười nói: "Không hổ là Mạt nhi, bệ hạ đã đồng ý với chúng ta, để cho chúng ta về Trữ Châu dưỡng già. Mà phong hào Quốc công vẫn được giữ lại, bổng lộc không thiếu."
Như vậy, dù không có thực quyền, quan địa phương cũng không dám khinh thường bọn họ.
Tô Việt lập tức đứng dậy, cùng mấy muội muội đồng thời quỳ xuống, hành lễ với lão phu nhân và phụ thân.
Lão phu nhân bảo bọn họ nhanh chóng đứng dậy, ngồi xuống, nói: "Ta và phụ thân các con đã thương lượng, tổ chức hôn sự cho Nhu nhi, đưa Nhu nhi giao cho Tần gia, đầu mùa đông chúng ta sẽ trở về Trữ Châu."
Tô Nhu Nhu vừa nghe thấy vậy lập tức lệ nóng dâng lên, lại quỳ xuống một lần nữa, "Bà nội, phụ thân, chẳng lẽ hai người muốn bỏ Nhi nhi lại sao?"
Lão phu nhân xoa đầu nàng, cười hiền, nghe nàng nói vậy liền mềm giọng nói: "Nhu nhi, con đã trưởng thành, vốn là nên sớm lập gia đình, bởi vì chuyện trong nhà, chậm trễ mấy ngày nay. Chúng ta trở về Trữ Châu cũng không phải là vĩnh viễn không trở lại, các con cũng có thể đến thăm chúng ta, chúng ta cũng có thể tới, bà nội thấy Tần gia cũng tốt, Nguyên Quân là đứa bé ngoan, là trượng phu tốt, nhất định sẽ không khiến con bị ủy khuất."
Tô Nhu Nhi hai mắt đẫm lệ, trong lòng lại rất ấm áp, gối đầu lên đù* lão phu nhân, "Bà nội, nếu chàng, chàng không muốn đi theo con đường làm quan, con sẽ khuyên chàng cùng rời khỏi kinh thành."
Lão phu nhân bật cười, khuyên nàng vài câu, bảo nàng không cần khổ sở, người một nhà dù có xa đến đâu, cũng là người một nhà, cắt cũng không đứt huyết mạch tương liên.
Tô Việt sợ muội muội và lão phu nhân không vui, bước lên trước khuyên nàng vài câu, Tô Mạt và Tô Hinh Nhi cũng đứng xung quanh, mọi người đều vui vẻ hòa thuận.
Tô Nhân Vũ nhìn một nhà hòa thuận vui vẻ như vậy, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, giống như đã không còn lo lắng gì nữa.
Ông chậm rãi đứng dậy, từ từ thong thả đi ra ngoài, trong lòng thầm nói: "Doanh nhi, tuy kiếp này không thể cưới nàng làm vợ, nhưng trong tâm của ta, nàng là thê tử duy nhất. Nàng ở dưới cửu tuyền nhất định phải chờ ta, kiếp sau chúng ta lại làm vợ chồng.
Con gái đã lớn, ông không còn gì tiếc nữa rồi.
Một trận gió to thổi tới, lá cây cánh hoa bay theo gió, trong gió mang theo mùi mưa.
Ông lững thững đi trong gió đêm khô nóng, nhưng trong lại vui vẻ thoải mái.
Không lâu sau, tiếng sấm vang lên, những giọt mưa lớn bắt đầu rơi trên người ông, ông ngẩng đầu lên yên lặng nguyện cầu.
"Doanh nhi, ta sẽ coi trận mưa này là lời đáp ứng của nàng. Nàng nhất định phải chờ ta."
Mấy huynh muội trẻ tuổi sợ quấy rầy lão phu nhân nghỉ ngơi, nhanh chóng cáo từ, cùng nhau đến chỗ Tô Việt tiếp tục nói chuyện.
Lúc này đã tạnh mưa, mưa mùa hè, đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Thuận tiện đi qua thăm An Bình, nàng ấy đã chuyển về đông viện, cánh tay trái của Tô Trì của không mất cảm giác như trước nhưng cũng không được như trước nữa.
Đấy là do An Bình đến cầu Tô Mạt, lấy được một phần giải dược, mỗi ngày đều giúp hắn lau, mới khiến hắn tốt hơn một chút.
Hắn cũng không còn hay nổi nóng nữa, cũng không quát mắng An Bình nữa, mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm.
An Bình lại thấy có hy vọng, cứ lẳng lặng ở bên cạnh hắn.
Còn chưa đến đông viện, có một bà tử vội vàng chạy tới, tìm Kim Kết nói vài câu.
Kim Kết nghe xong liền nở nụ cười, phất tay ý bảo bà lui đi, nàng bước nhanh đến chỗ Tô Mạt, nói nhỏ: "Mạt nhi, Nhạc Phong Nhi phái người tới cầu thuốc giải rồi."
Tô Mạt cười, "Phái người tới? Xem ra phải trả giá liền học được rồi."
Kim Kết khinh thường nói: "Trước đây là Nhạc Lâm Nhi làm chỗ dựa cho nàng ta, hiện giờ Nhạc Lâm Nhi ngã xuống, nàng không có tâm phúc, tất nhiên là không dám rồi."
Tô Mạt lắc đầu, "Em nhìn nhầm rồi. Theo ta, Nhạc Phong Nhi mới là người có tâm phúc."
Tô Nhu Nhi đứng phía sau nghe các nàng nói chuyện, liền hỏi xem chuyện gì.
Tô Mạt nói: "Không có gì, vương phủ có chút việc, Nhị ca, huynh và hai tỷ tỷ đến chỗ đại tẩu trước đi, muội qua xem rồi sẽ trở về ngay."
To Nhu Nhi và Tô Hinh Nhi lập tức đoán được là chuyện tỷ muội Nhạc gia, Tô Hinh Nhi nói nàng không cần đi, Tô Nhu Nhi lại khuyên nàng đi xem.
Tô Việt nói: "Mạt nhi, huynh đưa muội đi."
Tô Mạt bảo hắn yên tâm, nàng sẽ không có chuyện gì, sau đó dẫn Kim Kết đi cùng.
Tuy là Nhạc Phong Nhi phái người tới cầu nhưng Tô Mạt lại không muốn đi ngay lập tức, nàng quay lại chỗ của mình, sau đó chậm rãi rửa mặt, dưỡng da,...
Tuy là da nàng đã vô cùng mịn màng, trắng mịn nhẵn nhụi nhưng vẫn cần được chăm sóc nếu không về già sẽ rất nhanh lão hóa.
Hơn nữa trong lúc làm đẹp cũng có thể thả lỏng tâm tình, khiến đầu óc nàng suy nghĩ nhanh hơn, sau đó sẽ có nhiều biện pháp giải quyết hiện lên trong đầu nàng.
Vấn đề liền được giải quyết dễ dàng rồi.
Chuyện của tỷ muội Nhạc gia, không phải là chuyện của nàng và Hoàng Phủ Cẩn, nàng tin tưởng Hoàng Phủ Cách không hề có suy nghĩ gì về tỷ muội kia.
Nếu không hắn sẽ không thản nhiên như vậy, cũng không chút kiêng dè như thế.
Nói đi nói lại, mấu chốt vấn đề này là ở trên người lão nhân.
Lão nhân kia, không có việc gì làm, đã từng tuổi nàng rồi, còn đang suy nghĩ kiếm việc vào thân?
Chẳng lẽ thật sự muốn để cho Hoàng Phủ Cẩn chiếu cố Nhạc Phong Nhi cả đời?
Hoặc là -- Tô Mạt nhíu mày, Kim Kết vội vàng nhắc nhở, "Tiểu thư, không nên nhíu mày, mặt nạ bị phồng lên rồi, sẽ để lại nếp nhăn đó!"
Tô Mạt thở dài, cái quả cam này, vẫn cần nàng dạy nhiều, hiện giờ là thời điểm dùng để đáp lễ nàng rồi.
"Ta còn nghĩ làm sao, không phải là lão nhân gia còn chưa từ bỏ sao? Nói không chừng là muốn dùng Nhạc Phong Nhi giữ Tĩnh thiếu gia lại? Không cho chúng ta rời đi."
Nàng không phải là đang hỏi Kim Kết, tự nhủ xong, nàng cảm thấy không chừng là thật.
Nàng nhanh chóng từ trên ghế quý phi đứng dậy, "Không được, ta phải đi xem."
Hiện giờ không phải là đến đấu cùng Nhạc Phong Nhi, nên không cần để ý đến nàng ta kêu nàng qua làm gì.
Mà là cần thăm suy nghĩ của lão nhân, nếu không đến lúc đó sẽ thành một quả bom hẹn giờ.
Tô Mạt chuẩn bị một chút, thay quần áo, đổi sang một bộ quần áo màu lam, tôn lên khuôn mặt tinh xảo của nàng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc