Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 556

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Kim Kết đem những lời của Tô Mạt nói lại một lần, đơn giản là nói đây là những thảo dược vô cùng quý, chuyên dùng để bồi bổ cho vương gia, có thể giúp vương gia lo công việc mà không mệt mỏi, tinh thần luôn tốt. Lại nói bên trong bỏ không ít các loại thảo quý khác nhau.
Lưu Vân Lưu Hỏa nghe được liên tiếp gật đầu, "Đúng là như vậy."
Tỷ muội Nhạc Phong Nhi nửa tin nửa ngờ, trên đời này có dược tốt như vậy? Dược nào cũng có ba phần độc, cũng đều gây hại cho cơ thể.
Mà khi các nàng còn đang nghi ngờ, Kim Kết khinh bỉ nhìn các nàng, hừ lạnh một tiếng, tất nhiên là châm chọc các nàng không có kiến thức.
Lưu Hỏa cũng phối hợp nói: "Nhạc cô nương không cần để ý, dù là có độc, chỉ cần là tiểu thư làm, gia chúng ta đều dùng hết."
Hắn nói những lời này rất xuôi tai, Kim Kết nhìn hắn lộ ra một nụ cười sáng lạn, sau đó dẫn người đi.
Nhạc Lâm Nhi tức giận muốn chửi ầm lên, chỉ là ngại Lưu Vân và Lưu Hỏa ở bên cạnh.
Nhạc Phong Nhi nhìn bát canh xuất thần, lẩm bẩm nói: "Thật sự là kỳ diệu vậy sao?"
Nhạc Lâm Nhi hừ nói: "Nếm thử là biết thôi." Nói xong liền muốn đi lấy bát canh, liếc mắt nhìn Lưu Vân Lưu Hỏa một cái, "Hai người các ngươi nếm thử đi."
Nếu như thật sự có độc, cũng để cho bọn họ thử trước.
Lưu Vân biến sắc, lắc đầu nói: "Đa tạ hảo ý của cô nương, đây là tiểu thư làm cho vương gia, chúng ta không dám uống."
Tuy vương gia coi bọn hắn như là huynh đệ, tiểu thư cũng rất tốt với bọn họ, nhưng bọn họ vẫn biết chừng mực, nếu tự mình vượt qua, vậy chẳng phải tự đưa mình vào con đường ૮ɦếƭ sao?
Nhạc Lâm Nhi nhìn hai người với ánh mắt xem thường, dù đều là nam nhân nhưng so với vương gia, hai người hắn không là cái gì cả.
Lưu Hỏa đột nhiên nói: "A, trước kia các ngươi đưa canh cho chúng ta, có phải là canh tiểu thư nấu cho vương gia đúng không?"
Nhạc Phong nhi biến sắc, Nhạc Lâm Nhi hừ nói: "Thật sự là nam nhân vong ân bội nghĩa, tỷ tỷ ta hảo tâm nấu canh cho các ngươi uống, các ngươi lại có thể nói như vậy."
Nhạc Phong Nhi thở ra.
Lưu Hỏa bĩu môi, chính mình không dám có quan hệ gì với các nàng, xét theo lập trường của tiểu thư, Lan Nhược và Kim Kết, hắn đã sớm đem đổ hết chưa từng dùng qua.
Lưu Vân cũng làm như vậy.
Mà Diệp Tri Vân không tùy tiện ăn đồ người khác đưa qua.
Lưu Vân và Lưu Hỏa cáo từ đi về viện của sư phụ.
Chờ hai người đi rồi, khuôn mặt Nhạc Phong Nhi đầy vẻ u sầu, "Lâm Nhi, muội nói đến bao giờ chúng ta có thể nấu ra canh tốt như vậy."
Cho dù có tay nghề tốt, cũng không có nguyên liệu tốt như vậy.
Nhạc Lâm Nhi an ủi nàng: "Tỷ tỷ, tỷ sợ gì chứ? Chỉ cần tỷ làm vương phi, muốn nấu canh gì vương gia đều được không phải sao?"
Dù có quý đến đâu, vương gia cũng sẽ không tiếc đâu.
Nhạc Phong Nhi gật đầu, nhìn nồi canh, *** môi, "Lâm Nhi, nếm thử xem vị như thế nào, lần sau chúng ta hầm canh cho vương gia uống."
Thật ra hai tỷ muội Nhạc gia cũng có chút bản lĩnh, bộ dạng xinh đẹp, biết một ít chữ, cầm kỳ thi họa đều biết một chút, hơn nữa về phần nữ công, lại càng giỏi.
Cắt may, thêu thùa, nấu ăn đều là sở trường của các nàng.
Đặc biệt là Nhạc Lâm Nhi, có vị giác rất lợi hại, chỉ cần nếm qua một lần, có thể biết được hầu hết các thành phần bên trong.
Những lần trước canh Tô Mạt đưa đến, bọn họ đều để Nhạc Lâm Nhi nếm qua, sau đó Nhạc Phong Nhi tự mình nấu canh, gần giống với hương vị kia, sau đó đem đổi với canh của Tô Mạt, vương gia cũng thích uống, không nhận ra điều khác biệt.
Điều này chứng tỏ, thật ra không phải vương gia không thể tiếp nhận nàng, chỉ là cần thời gian.
Nhạc Lâm Nhi gật đầu, cười nói: "Tỷ để muội."
Nàng lật tấm vải giữ ấm, mở nắp nồi, hơi nóng bốc lên, một mùi hương xông vào mũi.
Nàng cầm lấy chiếc thìa trong bát, múc một muỗng, thổi thổi, cảm thấy bớt nóng liền đưa vào miệng.
Nhìn nàng dùng thìa của vương gia, Nhạc Phong Nhi không hiểu làm sao, cổ họng co rút một trận.
Nhạc Lâm Nhi híp mắt, bắt đầu cảm nhận mùi hương thơm ngát,...
Oa...Không biết dùng từ nào để nói, thật là ngon, lại không thể hình dung ra sao.
Nàng tiếp tục uống thìa thứ hai, thìa thứ ba...
Nhạc Phong Nhi vội vàng, "Lâm nhi, thật sự ngon vậy sao?" Nghĩ rằng lát nữa nhớ phải đổi thìa, "Tỷ nếm thử một chút xem sao."
Nàng sốt ruột mà đoạt lấy thìa, múc canh muốn uống, bỗng nhiên Nhạc Lâm Nhi đánh rơi thìa trên tay nàng, ôm lấy cổ họng vẻ mặt đau đớn.
Nhạc Lâm Nhi hoảng sợ, vội vàng đỡ lấy nàng, lo lắng nói: "Lâm nhi, Lâm nhi, muội, muội làm sao vậy?"
Nhạc Lâm Nhi cảm thấy cổ họng tê dại, cổ họng đau giống như bị đao cứa qua, không thể nói rõ là như thế nào, tóm lại là cực kỳ khó chịu, nói không ra câu.
Nhạc Phong Nhi cuống quít gọi người, bảo người mau gọi ngự y.
Nha hoàn bên ngoài hừ lạnh, không thèm nhìn, muốn mời ngự y sao, nghĩ mình là vương phi sao?
Phi, thật không biết xấu hổ!
Cứ dựa vào vương phủ ૮ɦếƭ mà không đi.
Nhạc Lâm Nhi không thể nói ra được từ nào, muốn nôn hết những gì đã uống ra nhưng không được.
Một lúc sau, sắc mặt của nàng chuyển sang màu vàng, tái nhợt đi, Nhạc Phong Nhi sợ hãi vội hô lên gọi người đi tìm Lưu Vân Lưu Hỏa, còn sai người vào cung mời vương gia về.
Rất nhanh Lưu Vân và Lưu Hỏa đi qua, vừa vào liền nhìn thấy Nhạc Lâm Nhi đang co giật ngã trên đất, Nhạc Phong Nhi thì cố gắng giữ nàng lại, nhưng không đủ sức giữ nàng.
Đám nha hoàn không biết trốn ở đâu, không chịu tiến lên giúp đỡ.
"Sao lại thế này?" Lưu Vân nhăn mày hỏi.
Lưu Hỏa nhìn thoáng qua bàn, thấy nồi canh bị mở ra, thìa rơi trên bàn.
Hắn tức giận nói: "Các ngươi thật to gan, lại dám uống canh mà tiểu thư nấu cho vương gia."
Hơn nữa Lan Nhược còn nói là các nàng dám đến phủ Quốc công làm loạn, kết quả là khiến tiểu thư không vui vì vậy muốn đưa các nàng đi.
Không ngờ các nàng lại vô pháp vô thiên như vậy, các nàng nghĩ mình là ai chứ?
Cũng không nghĩ xem vương gia là ai, năm đó hoàng đế tặng người nhiều mỹ nhân như vậy, vương gia cũng đâu thèm nhìn.
"Có độc, có độc, trong canh có độc." Nhạc Phong Nhi chỉ vào nồi canh nói.
Nhạc Lâm Nhi không ngừng kêu rên, bộ dạng vô cùng thống khổ.
Lưu Vân bèn tiến lên điểm huyệt ngủ của nàng, khiến nàng ngất đi.
Nhạc Phong Nhi vội vàng lau đi bọt mép của muội muội, sai nha hoàn đỡ nàng trở về.
"Hai người nói xem giờ nên làm cái gì? Có cách nào cứu muội muội của ta? Nhanh đi nói với vương gia, bảo người nhanh chờ về. Hoặc là, nhờ Diệp công công cứu muội muội của ta."
Nhạc Phong Nhi vừa lau nước mắt vừa nói.
Lưu Hỏa tức giận nói: "Ta nghĩ không có cách nào, ngươi nên đi cầu tiểu thư đi. Tiểu thư đã ra tay, người khác đâu dám giải chứ?"
Ngay cả sư phụ cũng sẽ không làm, huống chi công lực của sư phụ hiện giờ không tốt, chỉ sợ cũng không cứu được.
Hơn nữa nếu là tiểu thư ra tay thì vương gia lại càng không cứu.
Tất cả đều là vô dụng, không còn đường sống nữa.
Nhạc Phong Nhi nhìn sắc mặt tiều tụy của muội muội, mới chỉ một khoảng thời gian ngắn, vậy mà từ một nữ hài như hoa như ngọc lại biến thành dạng này, trong lòng nàng lạnh dần.
"Xem ra, Tô tiểu thư thật sự không muốn nhìn thấy tỷ muội chúng ta nữa, muốn tỷ muội chúng ta ૮ɦếƭ thì mới vừa lòng."
Muốn đưa các nàng đi không được, đã muốn hạ độc rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc