Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 555

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Nếu như bị Tô Mạt quấy rối, vậy thì phải làm sao bây giờ?
Nhạc Lâm Nhi hừ nói: "Tỷ tỷ, không cần sợ nàng? Chúng ta đi tìm Diệp công công, ông ấy nhất định sẽ làm chủ cho chúng ta. Đại ca chúng ta vì bọn họ nên mới thành ra như vậy, bọn họ không thể không lo cho chúng ta. Nếu như bọn họ muốn đưa chúng ta đến thôn trang, chúng ta liền tự sát, uy Hi*p Tô Mạt, xem bọn họ sẽ làm như thế nào."
Nói xong, kéo Nhạc Phong Nhi đi ra ngoài.
Khi Tô Mạt nấu canh rất cẩn thận, nguyên liệu nấu ăn đều phải tươi mới, quan trọng là nàng còn cho thêm cả dược thảo ở trong đó, là những dược thảo thích hợp với công lực của Hoàng Phủ Cẩn, không phải ai cũng có thể tùy tiện uống.
Nếu Hoàng Phủ Cẩn không uống canh nàng nấu, vậy khẳng định là bị hai tỷ muội kia đổ đi, nếu như để người khác uống thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, nhưng không có nghe nói trong vương phủ có người uống thuốc bị vấn đề, vậy nên không có chuyện gì.
Vốn nàng có lo lắng chuyện hai tỷ muội đem canh đổi đi, mang cho Diệp Tru Vân hoặc Lưu Vân Lưu Hỏa uống, vậy thì sẽ hại bọn họ không tốt.
Suy nghĩ một chút liền cảm thấy hẳn là không, chỉ là đáng tiếc những thảo dược tốt này, trong lòng nàng có chút tức giận.
Kim Kết thấy nàng trầm tư cũng không quấy rầy nàng, bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng Tô Mạt cười rộ lên, Kim Kết ngạc nhiên nói: "Mạt nhi, cười gì vậy?"
Tô Mạt nói nhỏ vài câu, hai mắt Kim Kết sáng lên, bật cười, "Được, em đi chuẩn bị một chút."
Trước đây Tô Mạt tinh nghịch biết bao, suốt ngày nghịch ngợm, sau này lớn lên, lại trải qua chuyện hoàng cung nàng đã chững chạc hơn nhiều, lần này gặp hai tỷ muội chỉ biết giả bộ, đã kích thích ý chí chiến đấu của nàng, Kim Kết vui vẻ nhớ lại, đi chuẩn bị những đồ cần thiết.
Lan Nhược dựa theo mệnh lệnh của Tô Mạt, đi đến vương phủ, tìm Lưu Vân Lưu Hỏa, yêu cầu đưa hai tỷ muội này đi.
Lưu Hỏa lập tức tán thành nói: "Ta đồng ý đưa các nàng đi, một người suốt ngày chỉ biết ầm ĩ, một người suốt ngày chỉ biết khóc, phiền ૮ɦếƭ người."
Hơi chút không hài lòng là chạy đến tìm sư phụ khóc lóc kể lể, làm như sư phụ là lão phụ thân của các nàng.
Lưu Vân hỏi lại: "Có cần thương lượng với sư phụ và vương gia không?"
Lan Nhược hừ một tiếng, "Chẳng lẽ tiểu thư không làm chủ chuyện này được sao?"
Lưu Vân vội cười nói: "Tất nhiên là được, chỉ sợ các nàng đến tìm sư phụ khóc lóc kể lể."
Lưu Hỏa ra sức gật đầu, hắn cũng làm chứng, không chỉ một lần, thật sự là phiền ૮ɦếƭ đi.
Quả nhiên, không đợi Lan Nhược đến thúc giục, hai nàng tóc tai bù xù, chạy đến sân của Diệp Tri Vân, vừa vào đến cửa liền quỳ xuống khóc lóc.
Nhạc Phong Nhi nức nở nói: "Công công, Phong nhi, khiến ngài, khiến ngài xấu mặt, thỉnh công công đưa chúng ta đến thôn trang."
Nhạc Lâm Nhi hầm hừ nói: "Công công, người phải cho chúng ta công đạo, Tô Mạt quá coi thường người khác. Chẳng những không coi ai ra gì, lại còn vũ nhục người khác. Tỷ muội chúng ta là do người quyết định giữ lại, nàng lại muốn đuổi chúng ta, nói chúng ta là hồ ly, quyến rũ vương gia. Chúng ta không làm chuyện đó."
Nhạc Phong Nhi khóc thương tâm vô cùng, "Ca ca, ca ca, sao người lại bỏ lại chúng ta, vì sao không để chúng ta tự sinh tự diệt, lại còn muốn người khác cứu chúng ta. Chúng ta có thể dễ dàng mà ૮ɦếƭ, sao có thể chịu khuất nhục..."
Trong phòng, vết thương cũ của Diệp Tri Vân tái phát, vẫn phải dựa vào dược và vận công để duy trì, các nàng cứ khóc lóc ở bên ngoài khiến ông vô cùng phiền lòng.
Diệp Tri Vân liền thu công lại, gọi một tiếng: "Lưu Vân, Lưu Hỏa!"
Hai huynh đệ đang ở cách vách thương lượng với Lan Nhược lập tức phi thân đến trước mặt ông: "Sư phụ, người có gì phân phó?"
Diệp Tri Vân chỉ chỉ ra bên ngoài, Lưu Vân và Lưu Hỏa bây giờ mới chú ý đến hai tỷ muội quỳ trước cửa, không khỏi chảy mồ hôi lạnh, bọn họ kém nhất là khoản giao tiếp với nữ nhân.
Đặc biệt là nữ nhân nhu nhược, gió thổi là ngã.
"Sư phụ, người có gì phân phó?" Lưu Vân cẩn thận hỏi.
Diệp Tri Vân thuận miệng quát, "Muốn ta tức ૮ɦếƭ phải không? Làm cho các nàng yên tĩnh, muốn ở đâu thì ở, chờ ta ૮ɦếƭ, các nàng muốn đi đâu thì đi. Nha đầu Mạt nhi càng nàng càng quá phận, sao mắt nhìn lại nhỏ như vậy, Tĩnh nhi cũng không có cái tâm tư kia."
A, vậy cũng không chịu được, quả nhiên là nữ nhân!
Bên ngoài, hai tỷ muội nghe thấy Diệp Tri Vân nói Tô Mạt không tốt, hai mắt Nhạc Lâm Nhi liền vui mừng, liếc mắt ra hiệu với Nhạc Phong Nhi, thấp giọng nói: "Tỷ tỷ, thấy sao?"
Khuôn mặt tái nhợt của Nhạc Phong Nhi cũng hơi hồng lại, nàng mím môi, vẫn còn chút lo lắng, bản thân mình phải lo xong chuyện hôn nhân đại sự trước khi Diệp công công qua đời, nếu không toàn bộ đều không tốt.
Lưu Hỏa than thở nói: "Sư phụ, tiểu thư nói để Lan Nhược đưa các nàng đi. Đến thông trang không phải càng tốt sao? Mọi người đều được yên tĩnh?"
Diệp Tri Vân quát lên một tiếng, "Lan Nhược, nha đầu ngươi lăn qua đây cho ta!"
Nói xong, ông hầm hừ mà nói: "Các người muốn làm phản, hết đứa này đến đứa kia, trong mắt không còn ta nữa rồi. Ta còn chưa có ૮ɦếƭ, chờ ta ૮ɦếƭ, các ngươi thích làm gì thì làm."
Lan Nhược nhanh chóng đi đến, quỳ ở trước giường, lưng vẫn thẳng tắp.
Diệp Tri Vân biết sau khi đi theo Tô Mạt, đã có thêm vài phần ngạo khí, công lực cũng có tiến bộ, trong lòng ông cũng thấy vừa lòng, nhưng nhìn bộ dạng cung kính, ít đi vài phần thân thiết với ông, trong lòng không rõ tư vị.
"Khụ khụ, xem ra nha đầu kia đối xử với ngươi không tệ, khiến ngươi quên luôn lão già ta rồi."
Lưu Vân Lưu Hỏa: "...."
Sao nghe thấy giống như đang ghen vậy?
Lan Nhược miễn cưỡng cười một cái: "Sư phụ, người nói gì vậy. Tiểu thư cũng vì nghĩ cho người, người hiện giờ cần chuyên tâm dưỡng thương, không thể tức giận, không cần quan tâm đến việc của người khác, đối với thân thể không tốt, tiểu thư nhớ người."
Diệp Tri Vân hừ lạnh một tiếng, "Đừng nịnh hót nữa, ta biết nha đầu kia có ý kiến với ta."
Ban đầu là chuyện Tĩnh nhi kế vị.
Thứ hai chắc là chuyện của hai nha đầu Nhạc gia kia.
Nhưng ông... cũng đau đầu không phải sao? Là ai mà ông phải sai Nhạc Thiếu Sâm nằm vùng, là ai khiến ông đẩy Nhạc Thiếu Sâm vào kết quả này?
Ông cũng có nỗi khổ của ông.
Không phải tất cả đều vì Tĩnh nhi sao? Nha đầu Mạt nhi này, sao lại không thông cảm cho ông chứ?
Bỗng nhiên ông vuốt mặt một cái, "Lão già ta còn sống được mấy ngày chứ? Các ngươi đã chê ta rồi..."
Nhìn ông như vậy, đâu còn là sư phụ ngày trước, mấy đệ tử nhìn nhau, nhất thời chân tay luống cuống không biết làm sao.
Lan Nhược vội nói: "Sư phụ, người, người, ... Đệ tử đi nói với tiểu thư...."
Rõ là... nàng bất đắc dĩ đứng dậy, nhanh chóng rời đi.
Ánh mắt của Diệp Tri Vân lim dim, lướt qua một vòng, "Đi rồi."
Lưu Vân bất đắc dĩ, xoa trán, "Đi rồi."
Lưu Hỏa cười nói: "Sư phụ, người càng ngày càng xảo quyệt rồi."
Diệp Tri Vân nói: "Xú tiểu tử, không phải lão tử cũng là bất đắc dĩ sao? Cho người đưa hai nha đầu kia về, đừng để các nàng suốt ngày khóc lóc, tự tạo nghiệp không thể sống."
Câu cuối là ông tự nói với mình,
Lưu Vân Lưu Hỏa lại cho là nói với hai tỷ muội kia, cười cười, ra ngoài giải quyết.
Đầu canh tuất, Kim Kết tự mình mang canh Tô Mạt nấu đến, hai tỷ muội kia cũng đang ở trong thư phòng của Hoàng Phủ Cẩn, một bên thêm nhang, một bên dọn dẹp phòng, thật ra cũng không có gì phải dọn, chỉ là đang giả vờ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc