Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 554

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Sắc mặt Tô Mạt trầm xuống, thản nhiên nói: "Nếu không phải hai người các ngươi là muội muội của Nhạc tướng quân thì loại người lợi dụng nước mắt để làm chuyện xấu như các ngươi sớm đã bị ném ra sau núi rồi."
Dám chỉ tay vào mặt nàng? Thật sự là chán sống rồi.
Sắc mặt Nhạc Phong Nhi càng thêm tái nhợt, giống như là bị người ta chà đạp, nàng lôi tay áo của muội muội, "Lâm Nhi, đi thôi, chúng ta trở về thôi."
Nhạc Lâm Nhi vô cùng tức giận, "Tỷ tỷ, sao tỷ có thể như vậy chứ? Tỷ mỗi ngày đều ninh canh cho vương gia, vương gia đều thích uống, kết quả công lao đều bị nàng ta chiếm mất, như vậy còn thiên lý sao?"
Ý cười trong mắt Tô Mạt hơi trầm xuống, nhưng không thể hiện ra ngoài, giống như khi trời sắp có bão, mưa gió cứ tích tụ dần dần, đến một lúc nào đó, sẽ xuất hiện sấm chớp vang dội mà không ai có thể ngăn cản.
Kim Kết là người hiểu rõ Tô Mạt, vội vàng nói với Thu Vân: "Thu Vân, hôm nay em tự mình dẫn người mang canh tới, sau đó đợi vương gia uống, xem vương gia sẽ uống canh của ai."
Thu Vân đáp lại một tiếng, nói tiếp: "Tiểu thư, chuyện này không cần hỏi, dù nô tỳ chưa từng trải qua nhiều chuyện nhưng chuyện này ngay cả nha đầu ngốc cũng biết, canh của chúng ta mang sang, có người đã đem đổi đi, hơn nữa, nô tỳ hoài nghi, nước canh vương gia uống vẫn là canh của chúng ta, có người trợn mắt nói dối, cứng rắn muốn đem công lao để lên người mình."
Sắc mặt Tô Mạt vẫn như cũ, khinh miệt nhìn tỷ muội Nhạc gia, thản nhiên nói: "Nếu vương gia thật sự uống canh của hai vị, vậy thì trái lại ta cần mời Hồ tiên sinh đến kiểm tra cho vương gia một chút."
Nhac Lâm Nhi trợn mắt, "Nhìn cái gì? Tự vương gia đồng ý, ngươi còn muốn gì chứ? Cho dù ngươi có vương phi tương lai, ngươi cũng không thể quản được vương gia, vương gia có tự do có tôn nghiêm của vương gia. Vương gia thích tỷ tỷ của ta, ngươi dựa và cái gì mà không cho phép?"
Tô Mạt nhướn mày, cười lạnh nói: "Hai vị cô nương sai lầm rồi, ta không có ngăn cản. Vốn là vương gia muốn đưa hai người đến thôn trang, nhưng cha nuôi của vương gia lại thương tiếc các ngươi, liền để cho các ngươi ở lại vương phủ há mồm chờ cơm, nhưng các ngươi không hề thấy quý, vậy thì không ủy khuất hai vị."
Nàng rũ mắt nhẹ nhàng sửa lại ống tay áo của mình, lộ ra Ng'n t bạch ngọc, tinh tế sờ qua ống tay áo được thêu hoa tinh xảo, khẽ cười nói: "Thu Hà, em đi tìm Lan Nhược, bảo nàng đến vương phủ an bài một chút, bảo Lưu Vân Lưu Hỏa đưa hai vị Nhạc cô nương đến thôn trang miễn cho các nàng ở đây không được thoải mái, ủy khuất các nàng."
Nhạc Phong Nhi lại nức nở khóc, nói năng lộn xộn: "Tô tiểu thư, người không thể, không thể, không thể ngang ngược như vậy. Vương gia đã đáp ứng cho chúng ta ở lại vương phủ hầu hạ người."
Nhạc Lâm Nhi tức giận nói: "Còn có vương pháp sao? Cái này gọi là ức hiếp người, ngươi sao là một nữ nhân hung dữ, vương gia sẽ lấy ngươi sao? Ngươi còn chưa có gả đi, muốn nhúng tay vào chuyện của vương phủ, cũng hơi quá đáng rồi đấy. Ngược lại ta muốn tìm người phân xử, nhìn thử xem ngươi còn nói được không. Có được xem là hiền lành nữa không."
Tô Mạt cười nhạt nói: "Ta chưa từng nói mình hiền lành, ta vừa độc ác vừa hung dữ."
Nàng quay đầu nhìn Kim Kết một cái, cho nàng một ánh mắt trấn an, nói tiếp: "Hôm nay người nào chịu trách nhiệm ở sảnh ngoài này, sao không có trách nhiệm vậy, còn không mau chiêu đãi khách nhân, để cho các nàng phải đập ruồi bọ như vậy."
Kim Kết lập tức bảo nha hoàn của mình đi gọi nha đầu kia tới.
Mạt Nhi vừa nói như vậy, Kim Kết liền hiểu, khẳng định là có nha đầu không an phận nhận hối lộ của hai nàng, nếu không phủ Quốc công lớn như vậy, sảnh ngoài cách sân của đại tiểu thư xa như vậy, hai người này sao có thể đến tận đây?
Kim Kết hừ lạnh một tiếng, lập tức sai người đi làm, rất nhanh một nha đầu mặt mày thanh tú bị dẫn tới.
Toàn thân nàng run rẩy, vừa đến nơi liền quỳ xuống: "Cầu tiểu thư tha mạng, cầu tiểu thư tha mạng, nô tỳ không cố ý, mẫu thân của nô tỳ bị bệnh cần dùng bạc, nô tỳ... nô tỳ nhất thời bị mê hoặc, thấy tiền sáng mắt."
Nhạc Phong Nhi đưa cho nàng một đôi vòng vàng, đủ cho nàng chữa bệnh cho mẫu thân.
Tô Mạt miễn cưỡng nói: "Ta còn muốn đi hầm canh, Kim Kết tỷ xem rồi tự làm, chỉ cần trời không sập thì không cần đến tìm ta."
Nói xong nàng phất ống tay rời đi.
Nhạc Lâm Nhi tức giận đến sắp ngất đi, đây là sao chứ? Coi tỷ muội các nàng không ra gì chứ?
Nàng tức giận đến mức muốn chửi ầm lên, lại bị Kim Kết cắt ngang, "Kéo người này xuống, trả lương rồi đuổi nàng ra khỏi phủ đi." Nói xong nàng hừ lạnh một tiếng, "Phủ Quốc công từ trước đến giờ đối xử với hạ nhân tốt như vậy, ta cũng từ hạ nhân mà lên. Bị mua vào, khi đến tuổi, trong phủ liền miễn tiền chuộc thân thả ra, lại còn trợ cấp đồ cưới. Nếu là người ở lại, thì đãi ngộ càng tốt hơn. Trong phủ chưa bao giờ kỳ thị hạ nhân, cho nên mọi người đều sống vui vẻ. Cũng không ngờ trong tình huống như thế ngươi vẫn không cảm thấy đủ, vậy mà còn muốn lừa bạc của khách nhân, thật sự không thể chấp nhận được, lập tức kéo ra ngoài."
Không để ý đến nha đầu đang hét đến khản giọng, Kim Kết không có chút thương cảm, nhìn nàng bị người kéo xuống.
Xử lý xong nha đầu kia, nàng quay đầu lại nhìn hai tỷ muội Nhạc gia, bật cười một tiếng không rõ cảm xúc: "Suy tính của hai vị nghĩ bằng chân cũng biết, đơn giản là muốn ςướק vương gia của Mạt nhi, muốn bay lên làm phượng hoàng, thậm chí muốn gây chia rẽ quan hệ giữa vương gia và Mạt nhi, sau đó hai người muốn làm tu hú chiếm tổ chim khách, hừ, thật không biết lượng sức mình!"
Thật là không biết xấu hổ!
Tình cảm của vương gia và Mạt nhi dễ dàng bị người lòng dạ hẹp hòi phá hoại sao?
Nếu là như vậy, sao có thể trải qua nhiều năm gian khó trước đây chứ.
Nếu tỷ muội Nhạc gia đã sớm ở bên cạnh vương gia, vậy vì sao vương gia năm đó không để ý đến các nàng? Lại lựa chọn tiểu thư?
Nếu đã chọn tiểu thư, đã nói lên rằng vương gia không có chút tình cảm nam nữ nào .
Các nàng không biết tự lượng sức mình, thật là buồn cười, đáng tiếc.
HIện giờ lại muốn nhảy ra tìm chỗ đứng cho mình, thật là quá đáng!
"Hai vị Nhạc cô nương, đi đường cho tốt. Nếu vương gia không có chuyện gì, chúng ta sẽ không quấy rầy hai vị, nếu như vương gia có chuyện gì, hai vị...."
Nàng khẽ hừ một tiếng, khinh thường nói: "Kỳ thật hai người không biết, tiểu thư chúng ta từ trước đến giờ chưa bao giờ là người hiền lành. Người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu như người ***ng đến ta, thì khẳng định sẽ đuổi tận giết cùng. Nhị vị không cần nghĩ nhiều..."
Nói xong, nàng xoay người dẫn theo nha hoàn bà tử đi về phía nhà bếp.
Nhạc Lâm Nhi và Nhạc Phong Nhi khi đến khí thế hừng hực, vậy mà lại rơi vào kết cục hiện giờ.
Vốn tưởng rằng vương gia uống canh của mình, mình lại khoe với nàng ta, khẳng định Tô Mạt sẽ làm loạn một phen, nói không chừng còn giận dữ đùng đùng đến tìm vương gia cãi lộn như một người đàn bà chanh chua.
Nếu như vậy, thì mục đích của các nàng đã đạt được, vương gia sẽ chán ghét Tô Mạt, mọi người sẽ nói nàng không hiểu chuyện, sẽ khinh thường nàng ta.
Nhưng nào biết được, vậy mà nàng ta không hề tức giận, ngược lại giống như đang xem các nàng diễn trò.
Nhạc Phong Nhi kéo tay áo của muội muội, vội vàng hỏi: "Lâm nhi, giờ phải làm sao đây?"
Nàng không muốn vất vả mới vào được vương phủ mà giờ lại phải đến thôn trang, tuy ở thôn trang cũng tốt, mọi người sẽ chiếu cố nàng, nhưng nàng không muốn đi.
Lúc trước vương gia đã muốn đưa các nàng đến thôn trang, các nàng sống ૮ɦếƭ không chịu, cầu xin Diệp Tri Vân mới được phép ở lại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc