Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 553

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Bà nội cũng đã nói với các nàng, hoàng đế cũng già rồi, hiện giờ cũng không còn nhiều người để cùng ông ôn lại kỷ niệm xưa, vô cùng cô đơn nhàm chán, mà phụ thân cũng đoán rằng, xem ra hoàng đế thật sự buông xuống, cũng đã không còn sức làm gì nữa, muốn tìm người để trò chuyện thôi.
Tô Mạt phân phó nhà bếp chuẩn bị một số món ăn để tỷ muội các nàng lót bụng trước, tránh để bị đói.
Kim Kết đi vào nói mọi nguyên liệu đã chuẩn bị tốt, có thể đi nấu canh được rồi.
Tô Hinh Nhi cười nói: "Ai nha, Mạt nhi của chúng ta đúng là hiền thê, mỗi ngày đều đi nấu canh cho người ta. Một người ở trong cung vất vả chịu khổ, một người ở trong bếp..."
Nói đến đây mọi người đều cười rộ lên, hai má Tô Mạt đỏ bừng.
Tô Mạt cùng các nàng nói đùa vài câu, sau đó để các nàng tiếp tục thêu thùa, không trêu các nàng nữa, nàng đi xuống phòng bếp nhìn xem.
Lúc này bên ngoài bỗng nhiên ồn ào, có một giọng nói sắc nhọn hô lên: "Các ngươi là cái gì? Sao dám ngăn tỷ muội chúng ta? Chúng ta muốn gặp Tô tiểu thư, nàng ta dám không gặp chúng ta sao? Chúng ta hảo tâm đến cửa tìm nàng, nàng ta dám mặc kệ chúng ta ở một xó xỉnh? Thật là buồn cười, phủ Quốc công tiếp đãi khách như vậy sao?"
Có nha hoàn đi theo giải thích với các nàng, nàng ta không thèm nghe, càng lớn tiếng nói: "Bảo nàng ta ra gặp chúng ta, nếu không tự gánh lấy hậu quả!"
Nghe giọng nói, có vẻ là đã đi đến gần đây, khi nghe đến câu tự gánh lấy hậu quả, khóe môi Tô Mạt hơi nhếch lên nụ cười lạnh.
Đại tiểu thư nghe thấy liền ngạc nhiên, vội hỏi nha hoàn sao lại thế này.
Tô Hinh Nhi bực bội nói: "Mạt nhi, hai nữ nhân này, muội quá khoan dung rồi, hết lần này đến lần khác chạy đến nhà chúng ta làm loạn, muội nể mặt vương gia, các nàng liền tự cho mình là bảo bối, tự cho mình là nữ chủ nhân của vương phủ, thật quá đáng, ta đi dạy cho các nàng một bài học."
Tô Mạt vội ngăn nàng lại, cười cười, " Đừng nóng giận, không đáng như vậy."
Với kiểu ăn nói ác ý của Nhạc Lâm Nhi, nếu Hinh Nhi đi qua, chắc chắn sẽ bị công kích, đã mất rất nhiều để áp chế xuống lòng tự ti của Hinh Nhi, nàng sẽ không điều đó xảy ra lần thứ hai.
Một nữ hài tử từ vô cùng kiêu ngạo lại trở nên tự ti, muốn trở lại bình thường là điều không hề dễ dàng.
Nếu không vì sao mỗi lần nàng rủ Hinh nhi đến hương lâu, nàng đều từ chối không chịu đi? Lại tình nguyện ở nhà thuê áo cưới cùng tỷ tỷ?
Đây không phải là tình cách của Hinh Nhi.
Suốt một thời gian trước, A Cổ Thái nói muốn đến vườn hoa dốc lòng nghiên cứu hương liệu, Tô Mạt để cho hắn đi làm, Tô Hinh Nhi đều mượn cớ trốn tránh không đi.
Đại tiểu thư cũng khuyên Hinh Nhi, "Hinh Nhi, tỷ thấy Mạt Nhi làm như vậy là đúng, có đôi khi người khác không làm chuyện gì quá đáng, thì chúng ta không thể chủ động ra tay, nếu không thì cứ mặc kệ lời dèm pha. Dù sao chúng ta cũng không sợ, cứ để các nàng nói, rồi Tô Mạt sẽ xử lý các nàng."
Tô Hinh Nhi chỗ hiểu chỗ không, đều là sẽ xử lý các nàng, vậy sao còn phải xem quá phận hay không? Nàng cảm thấy các nàng đã đủ quá đáng lắm rồi.
Tô Mạt cũng giải thích với nàng, sau đó cùng Kim Kết đi ra ngoài.
Vừa mới đi đến cửa tròn phía bên trái, đã nhìn thấy Nhạc Lâm Nhi một thân hồng y đang đỡ Nhạc Phong Nhi một thân tuyết trắng, một như hỏa một như lan, một như liễu yếu điềm đạm đáng yêu, một lại mạnh mẽ khiến người ta đau đầu.
Khóe môi Tô Mạt từ từ nâng lên, nàng nhớ lại, các nàng ở vương phủ nếu muốn làm chuyện gì đó thì phải cẩn thận, vì khi Hoàng Phủ Cẩn ở vương phủ, các nàng đến gần, lộ ra đuôi hồ ly, Hoàng Phủ Cẩn cũng sẽ không cần kiêng kỵ Nhạc Thiếu Sâm mà đuổi các nàng ra ngoài.
Xem ra các nàng không có cơ hội hoặc không có gan, liền trực tiếp tự mình tới đây?
Nàng biết nữ nhân muốn ςướק nam nhân của người khác, thường dùng cách đổi trắng thay đen, hoặc xuyên tạc một chút để nam nhân nói một câu chọc giận nữ nhân.
Nàng không có ngốc như vậy.
Nhạc Lâm Nhi thấy Tô Mạt nhàn nhã đi tới, nhất thời lửa giận bốc lên, nàng ta lớn tiếng nói: "Tô Mạt, ngươi rõ ràng ở nhà, vì sao không ra gặp chúng ta?"
Kim Kết lạnh lùng nói: "Các ngươi tưởng tiểu thư giống các ngươi sao? Giống các ngươi cả ngày không có việc gì, suốt ngày giả vờ đáng thương?"
Sắc mặt Nhạc Phong Nhi lập tức tái đi, lã chã sắp khóc, "Lâm Nhi, chúng ta đi nhanh đi, không cần..."
Nhạc Lâm Nhi hừ nói: "Tỷ tỷ, không cần sợ các nàng." Nàng quay lại nói với Kim Kết, "Ngươi là cái thá gì chứ, chỉ là một nha hoàn thấp hèn..."
"Ha! Nha hoàn, lỗ tai của ngươi bị điếc hay mắt ngươi bị mù vậy?" Kim Kết nhướn mày, nở nụ cười, rất có phong thái được Tô Mạt truyền dạy, nàng quay đầu lại cười với Tô Mạt, "Mạt nhi, nàng nói ta là nha hoàn thấp hèn. Ngày đó phụ thân và bà nội bày R*ợ*u, có phải là có hai người không biết xấu hổ đến xem náo nhiệt sao? Chẳng lẽ nhiều R*ợ*u ngon thức ăn ngon như vậy đều mang đi cho chó ăn đi? Vậy mà các nàng lại không có đầu óc như vậy? Cũng không biết có phải là điếc không nghe thấy, mù không nhìn thấy..."
Trong lòng Tô Mạt không nhịn được cười, Kim Kết này, càng ngày càng lợi hại rồi.
Xem ra lần đó đã đánh thức được nàng, đối phó với địch cần có chiến lược, không thể khinh xuất, cứ thấy địch là mở miệng không suy nghĩ, như vậy là rơi vào bẫy của địch bày ra.
Nhưng hiện tại, Kim Kết mắng chửi người không cần dùng từ ngữ thô tục, lại chiếm được cái lý, dù sao cũng là Nhạc Lâm Nhi mắng người trước.
Kim Kết liếc nhìn Tô Mạt một cái, nhận được ánh mắt cổ vũ, không có vẻ trách cứ, thậm chí là có cả tán thưởng, cảm thấy mừng thầm, đưa mắt nhìn nha hoàn Thu Vân của mình một cái, "Ngươi thấy người ngoài tới chửi tiểu thư, ngươi liền đợi ta cũng nàng cái nhau sao?"
Tư thế này, lời nói này, rất có phong thái của tiểu thư của phủ Quốc công.
Thu Vân vốn là nha hoàn nhị đẳng bên người Tô Mạt, từ khi Kim Kết trở thành tiểu thư của Tô phủ, liền chọn nàng làm đại a đầu.
Từ trước nàng và Kim Kết đã hợp nhau, hiện giờ càng muốn thể hiện một chút.
Nàng lập tức tiến lên, giọng nói rõ ràng, "Hai vị cô nương nên bình tĩnh lại đi, như vậy mọi người đều sẽ bớt lo. Tiểu thư của chúng ta từ trước đến nay không so đo với những người không đáng, chưa bao giờ chủ động đi khiêu khích người khác. Hai vị cô nương suốt ngày khóc sướt mướt ở cửa phủ Quốc công, rõ ràng là muốn dùng Nhạc tướng quân để ép buộc chúng ta. Tiểu thư nhà chúng ta đã nể tình cũ, không sợ bị Nhạc tướng quân làm liên lụy, khuyên vương gia cho hai vị ở lại, hai vị chẳng những không cảm ơn, sao lại không biết điều như vậy? Chẳng lẽ hai vị chưa học qua câu người dưới mái hiên không thể không cúi đầu? Ăn nhờ ở đậu, chịu ân huệ của người khác, sao lại tự cho mình là chủ nhân cơ chứ? Lại vẫn còn ủy khuất không chịu nổi? Chẳng lẽ hai vị không phải là tiểu thư của Nhạc gia, mà là công chúa nước láng giềng sao? Nếu không sao lại lớn lối như vậy?"
Nàng còn chưa nói xong, Nhạc Phong Nhi đã giàn giụa nước mắt, Nhạc Lâm Nhi tức giận đến mức run cả người, chỉ vào Tô Mạt, "Ngươi, ngươi, ngươi... được, xem như ngươi lợi hại!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc