Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 550

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

"Đủ rồi!" Tô Việt quát lên một tiếng, ngắt lại câu nói của Tô Trì.
Tô Trì hừ lạnh một tiếng, đến gần nói: "Đủ rồi cái gì? Sao, dẫm phải chân đau của ngươi rồi sao? Hay là sợ ta đánh công chúa, truyền đi thanh danh không tốt, ảnh hưởng đến Tô gia, ngăn cản tiền đồ của ngươi?"
Hắn vung tay lên, đẩy Tô Việt lui về sau hai bước, giận dữ hét lên: "Ta nói cho ngươi biết, các ngươi đem tiền của ta đi, đừng có nghĩ sẽ có tiền đồ tốt. Muốn ta không thành công, tất cả các ngươi đừng nghĩ sẽ tốt, muốn hại ta sao, để cho các ngươi tự do sao, đừng có nằm mơ đi."
"Súc sinh, ngươi nói cái gì vậy?"
Từ cửa ngăn truyền đến giọng nói uy nghiêm, Tô Nhân Vũ tức giận đi vào, xuất hiện trước mặt mọi người.
Tô Trì cười ha ha, "Sao nào, đều không quen nhìn ta? Một cái hai cái, đều muốn dẫm lên đầu ta, các ngươi còn muốn sao?"
Tô Nhân Vũ đi nhanh vào trong, cho người đưa An Bình đến chỗ lão phu nhân, hừ lạnh một tiếng, "Ngươi là thằng khốn nạn, nếu ngươi có chút khí phách, muốn bán mạng vì chủ tử thì ngươi có thể rời khỏi cái nhà này, muốn đi nơi nào thì đi. Nếu ngươi còn làm xằng bậy, ta liền cáo lên trên, trục xuất ngươi ra khỏi gia tộc Tô thị."
Giọng nói của ông mạnh mẽ, nói năng khí phách, làm chấn động lỗ tai của mọi người.
Tô Trì đột nhiên gào khóc, nào còn chút phong thái của công tử thế gia, hắn vừa khóc vừa nói: "Đúng, đúng, các ngươi đều nhìn ta không vừa mắt. Ông, ông là cha ta sao? Ông có coi ta là nhi tử sao? Từ nhỏ đến lớn, ông đã suy nghĩ cho ta cái gì chưa? Trong lòng ông chỉ nghĩ đến nữ nhân đã ૮ɦếƭ kia, một lòng..."
"Bốp" một tiếng, Tô Nhân Vũ xuống tay, giận dữ quát: "Câm miệng!"
Tô Trì bị Tô Nhân Vũ dùng toàn lực tát một cái, xoay hai vòng, ngã vào hòn núi giả, lập tức khóe miệng chảy máu ròng ròng.
Quan Mị sợ hãi kêu lên, tiến lên đỡ lấy hắn, "Đại gia, đại gia, người không sao chứ?"
Tô Nhân Vũ lạnh lùng nói: "Người đâu, đem nữ nhân này ra ngoài, tìm người bán đi chỗ khác."
Quan Mị nghe thấy vậy, lập tức hét lên, "Lão gia, người không thể làm như vậy, đại thiếu gia, đại thiếu gia, cứu ta, ta không muốn rời khỏi người."
Hai bà tử thô kệch cũng mặc kệ, nắm lấy cánh tay của nàng lôi ra ngoài, Quan Mị còn muốn vùng vẫy nhưng không thể động được.
Tô Trì tức giận thét lên một tiếng, bộ dạng giống như không ૮ɦếƭ không dừng, cầm lên một hòn đó ném về phía Tô Nhân Vũ.
Tô Nhân Vũ nhìn hắn với ánh mắt khinh bỏ, ông thật nghi ngờ đó có phải là con ông hay không, vung tay chặn lại hòn đá, giọng nói của ông không còn chút tình cảm nào nói: "Cho ngươi suy nghĩ một đêm, hoặc là cút ra ngoài, hoặc là ngoan ngoãn ở nhà."
Nói xong ông tức giận xoay người rời đi.
Tô Trì vô cùng tức giận, gặp người liền đánh, cầm được thứ gì liền đập.
Nhìn bộ dạng điên cuồng của hắn, Tô Việt cho người lên ngăn hắn lại nhưng đều bị đánh ngã.
Tô Việt nghĩ muốn mặc kệ hắn, ai ngờ Tô Trì đột nhiên điên cuồng nhào tới, nắm chặt cổ của Tô Việt.
Tuy Tô Việt có học chút võ công, nhưng chỉ là để rèn luyện thân thể, đâu phải là đối thủ của Tô Trì, lập tức bị hắn Ϧóþ chặt cổ.
Mà đám nha hoàn bà tử trong viện đều không phải là đối thủ của Tô Trì.
Tô Trì nghiến răng nghiến lợi nói: "Ϧóþ ૮ɦếƭ ngươi, Ϧóþ ૮ɦếƭ ngươi, xem ngươi còn đắc ý được không. Tưởng rằng giẫm lên ta thì có thể ngồi lên vị trí đương gia sao? Tưởng ta sẽ để cho các ngươi có ngày an lành sao?"
Tô Việt giãy dụa, hít thở khó khăn, ra sức cạy tay hắn ra.
Tô Trì hận không thể Ϧóþ ૮ɦếƭ hắn ngay lập tức, đột nhiên trên tay bị vật gì đó đâm vào, giống như bị muỗi chích nhưng lại khiến hắn không thể không buông tay, Tô Việt được tự do, liền khom người ho khan.
Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn nhảy từ trên mái nhà xuống, đứng ở trong sân viện, nàng đi đến bên cạnh kiểm tra giúp Tô Việt, may là không có chuyện gì.
Tô Trì ngửa đầu cười lớn, hai mắt đỏ ngầu.
Tô Mạt liếc nhìn hắn, "Tô Trì ta đã cảnh cáo ngươi, nếu dám động vào một sợi tóc của đại tẩu, ta sẽ lấy đi một ngón tay của ngươi. Hôm nay sợ rằng cái tay này sẽ bị hủy đi rồi."
Tô Trì lại chắc chắn nàng không dám ra tay, hắn đầu tóc bù xù, đôi mắt âm trầm híp lại đánh giá nàng, "Ngươi dám ra tay với ta, ngày mai cả kinh thành đều sẽ biết ti, các ngươi sủng thi*p diệt thê, nâng con vợ kế, giẫm lên con trưởng, phạm và quy củ của Đại Chu."
Khóe môi Tô Mạt hơi nhếch lên, giọng nói vẫn bình thản như cũ, "Tô Trì, ngươi lầm rồi, dựa theo quy củ Đại Chu, ngươi dám ra tay với phụ thân thì ngươi đáng tội ૮ɦếƭ rồi, dù là lăng trì cũng không đủ làm hết tội của ngươi."
Nàng giương tay lên, Tô Trì cảm thấy mắt hoa lên, nhìn thấy vào tia hàn quang trước mặt, liền cảm thấy bàn tay trái vừa ngứa vừa đau hắn vội nhìn xuống, trên mu bàn tay đã có năm vết máu chảy.
Hắn vội vàng lau đi, nhưng một cơn đau thấu xương truyền đến, cả cánh tay trái không thể nâng lên được.
Hắn kinh hoàng nhìn cánh tay mình, "Yêu nữ, ngươi, ngươi đã làm cái gì với ta, ngươi..."
Giọng nói của Tô Mạt trong trẻo mà lạnh lùng, trầm ổn: "Chỉ là cho ngươi một chút giáo huấn, chuyện ngày hôm nay chỉ là phế đi một cánh ta của ngươi, nếu như ngày mai ngươi còn làm chuyện gì nữa, vậy thì sẽ không chỉ đơn giản như vậy. Nếu như ngươi không rời khỏi Tô gia, vậy thì không thể để ngươi quấy phá đến mức chó gà không yên được, càng không thể để ngươi phá hoại danh dự của Tô gia."
"Ngươi, ngươi muốn làm cái gì?" Tô Trì nhớ tới mẫu thân của mình, hiện giờ đang bị trúng gió, giống như người ૮ɦếƭ chỉ có thể nằm trên giường.
Nhưng hắn biết, mẫu thân vẫn có cảm giác, chỉ là không thể nói chuyện hay biểu đạt được điều gì.
Hắn cảm thấy sống như vậy thì không bằng ૮ɦếƭ đi, thật là đáng sợ.
Nữ nhân này, thật là quá độc ác!
Tô Mạt cười, ôn nhu nói: "Cũng không có gì, nếu muốn làm cho ngươi ngoan ngoãn thì ta có cả trăm cách, muốn xem ngươi chọn cách nào thôi."
"Ngươi cút, tất cả các ngươi cút đi!" Tô Trì như bị điên quát lên.
Tô Mạt nhìn thoáng qua đám người nịnh bợ Tô Trì, lại dám bắt nạt đại tẩu, ánh mắt lạnh như băng của nàng quét qua các nàng một lượt, khiến cho các nàng cảm thấy lạnh thấu xương.
"Các ngươi hãy biết điều một chút, nếu các ngươi muốn làm thi*p, thích cùng người khác tranh giành nam nhân, vậy thì ta..."
"Tiểu thư, cầu người bỏ qua cho chúng nô tỳ, nô tỳ không dám nữa, không dám nữa rồi."
Mấy nha hoàn đó vội vàng quỳ xuống cầu xin, dập đầu như giã tỏi, đã không nửa điểm quyến rũ.
Tô Mạt cười cười, vẫy tay gọi mấy bà tử, "Đi truyền lệnh của ta, đem mấy người này đến thôn trang, để cho các nàng tự chọn người để gả, từ nay về sau sẽ sống ở đó."
Mấy nha hoàn vội vàng dập đầu tạ ơn, vội vàng đứng dậy, đi theo bà tử thu dọn đồ đạc rời khỏi Tô phủ.
Tô Mạt chỉnh đốn lại người trong viện Tô Trì một lần, đem những hạ nhân hay nịnh hót, đưa đến thôn trang làm việc, ngoài ra chọn một số nha hoàn bà tử có kinh nghiệm tới hầu hạ.
Nàng nói với Thu Hà: "Tí nữa đi nói với Lan Nhược, bảo nàng chọn ra một số nha hoàn biết chút quyền cước tới hầu hạ, miễn cho đại thiếu gia có ra tay hơi nặng, người bình thường không chịu được."
Tô Trì tức giận đến mức muốn nôn ra máu, cánh tay của hắn vừa tê dại vừa đau, không thể nâng lên, công lực toàn thân bị che lại, hiện giờ hắn không khác gì một nam nhân bình thường, thậm chí không cả bằng người bình thường, hắn giống như một phế nhân.
Hắn tức giận đến mức hận không thể đâm ૮ɦếƭ chính mình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc