Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 549

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Chẳng lẽ hai tỷ muội này ở vương phủ phải làm việc như nha hoàn sao? Không phải là làm tiểu thư?
Suy nghĩ một chút, nàng liền hiểu ra, tất nhiên hai tỷ muội nay vẫn là khách quý của vương phủ, nhưng cũng tự mình xuống bếp nấu gì đó cho Hoàng Phủ Cẩn.
Nàng cũng không có tức giận, ngược lại cười rộ lên.
Nhạc Lâm Nhi nhìn thẳng Hoàng Phủ Cẩn, "Vương gia tỷ tỷ vô cùng đau đớn."
Ý tứ là muốn hắn đích thân đưa hai nàng trở về mới được.
Hoàng Phủ Cẩn giống như không hề nhận ra ý nàng, vẫn như cũ nói: "Lưu Vân, Lưu Hỏa, các ngươi chiếu cố hai vị cô nương cẩn thận, đưa các nàng về."
Nước mắt của Nhạc Phong Nhi rơi đầy mặt, che mặt khẽ nấc, hành lễ với lão phu nhân và Tô Nhân Vũ, "Tỷ muội Phong Nhi thất lễ, gây phiền toái cho lão phu nhân và quốc công, tỷ muội Phong Nhi vô cùng áy náy, mong hai ngài thông cảm. Tỷ muội Phong Nhi về trước."
Tuy rằng lão phu nhân không có kiên nhẫn, lại không thể không cho Hoàng Phủ Cẩn mặt mũi, cười cười, bảo Trương mama thưởng cho một chút.
Khi Nhạc Phong Nhi đi qua bên cạnh Hoàng Phủ Cẩn, thân người hơi lung lay, ngã về phía Hoàng Phủ Cẩn.
Nhạc Lâm Nhi kinh hô một tiếng, những hạ nhân đứng xung quanh thì liếc mắt xem thường...
Mọi người đều cho rằng Nhạc Phong Nhi nhất định là giả vờ, nhìn nàng cả ngày đều hai mắt đẫm lệ, bộ dạng mềm mại đáng thương, một khi đã vậy thì ở trong nhà đi, ra ngoài này làm gì chứ?
Nếu như đi ra ngoài thì nên có chút phong thái chứ.
Nhìn thấy Nhạc Phong Nhi sắp ngã vào lòng Hoàng Phủ Cẩn, sắc mặt lão phu nhân và Tô Nhân Vũ đều trầm xuống, Tô Mạt vẫn cười như cũ, không có biểu hiện gì cả, giống như nàng đã sớm đoán được trước.
Chỉ thấy Hoàng Phủ Cẩn nhẹ nhàng phất ống tay liền như có một bàn tay vô hình đẩy ngược thân mình của Nhạc Phong Nhi, khiến nàng ta ngã về phía Nhạc Lâm Nhi.
Nhạc Lâm Nhi vội vàng đỡ nàng, "Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?" Nàng lo lắng nhìn Hoàng Phủ Cẩn, "Vương gia, nhất định là tỷ tỷ bị bỏng nặng, thân thể của tỷ ấy vốn yếu ớt, không thể chịu được ђàภђ ђạ, người xem....."
Hoàng Phủ Cẩn không nói gì, ngược lại nhìn về phía Tô Mạt, "Mạt Nhi, chuyện của nữ giới ta không hiểu, nàng đến nhìn xem đi."
Sắc mặt của Nhạc Phong Nhi vốn đã tái nhợt, hàng lông mi dài mang theo chút nước mắt, nghe thấy Hoàng Phủ Cẩn nói như vậy, thân thể run rẩy, từ từ mở mắt, buồn bã nói: "Vương gia, không cần phiền đến Tô tiểu thư. Ta, ta có thể chịu được."
Nàng run rẩy đứng lên, giống như phải dùng hết sức vậy, một tay vịn vào tay của muội muội, giọng nói yếu ớt nói: "Lâm nhi, chúng ta đi."
Nếu các nàng như vậy, Tô Mạt cũng không tỏ ra tốt bụng, chỉ phân phó Lan Nhược đưa các nàng về.
Nhạc Phong Nhi vẻ mặt đau đớn nhìn nàng một cái, thản nhiên nói: "Đa tạ ý tốt của Tô tiểu thư, không cần phiền toái như vậy."
Nói xong kéo Nhạc Lâm Nhi từ từ đi ra ngoài.
Gió thổi khiến làn váy trắng của nàng tung bay, càng thêm vẻ nhỏ bé và yếu ớt, giống như sắp bay theo gió.
Lưu Vân nhìn theo bóng lưng của hai nàng, không thể không thừa nhận, hai tỷ muội Nhạc gia cũng rất đẹp, một hoa hồng và một hoa u lan, chỉ là... Lưu Vân thở dài, nghiêng đầu nhìn Lan Nhược ở bên cạnh.
Sắc mặt nàng có chút lạnh lùng, đôi môi hơi nhếch lên, có phần không kiên nhẫn.
Sau khi tỷ muội Nhạc gia rời đi, không khí quỷ dị khẩn trương cũng biến mất, tất cả mọi người đều thoải mái trở lại, nói cười vui vẻ, giống như hai người kia chưa từng xuất hiện.
Hoàng Phủ Cẩn không có điểm gì khác, chỉ cần ở cạnh Tô Mạt, ánh mắt của hắn chỉ tập trung trên người của nàng.
Hắn đưa cho Kim Kết một lễ vật vô cùng quý giá, khiến nàng cảm động rơi nước mắt, vội vàng nói cảm ơn.
Nàng cũng không xem trọng lễ vật, mà xem trọng tình nghĩa của vương gia đối với nàng, sở dĩ vương gia coi trọng nàng là vì người yêu tiểu thư, trong lòng Kim Kết thở dài nhẹ nhõm một cái, lúc trước nàng đã lo lắng thừa rồi.
Đến chạng vạng tối, Lạc vương và Ngụy vương cũng đưa lễ vật tới, nhưng người lại không tới, Tô Mạt cho người nhận lấy lễ vật.
Khi trăng lên cao, Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn ngồi trên nóc nhà hóng gió, mùi hoa nhàn nhạt.
"Mạt nhi, thật là muốn cưới nàng về luôn." Hắn cười cười nói.
Tô Mạt nhẹ nhàng dựa vào lòng hắn, "Đến Tây Vực chúng ta liền thành thân."
Đến lúc đó, tỷ tỷ cùng ca ca đều đã thành thân, mọi người đều có hạnh phúc của mình, nàng sẽ không còn gì để lo lắng nữa, có thể đi theo hắn du ngoạn khắp nơi rồi.
Hai người lặng lẽ nói chuyện, ngày hè ve kêu râm ran, trong gió có mùi hoa nhàn nhạt.
Đột nhiên, trong viện truyền đến tiếng ồn ào của đám nha hoàn, "Thu Hà, tiểu thư có ở đây không?"
"Tiểu thư cùng điện hạ đi ra ngoài, có chuyện gì?"
"Là chuyện ở Đông viện, thật là kỳ cục. Đại thiếu gia đánh công chúa, hắn uống đến say mèm, nói cái gì muốn từ công chúa để cưới Quan Mị, còn nói.... Ai, thật sự là không chịu được!"
Thu Hà nói: "Tiểu thư không có ở đây, mau đến tìm lão phu nhân và lão gia đi."
Trong nhà hiện giờ có thể trấn áp được Tô Trì, ngoài Tô Mạt ra thì chỉ có lão gia cùng lão phu nhân, Nhị thiếu gia và các tiểu thư khác đều không làm gì được.
Tô Mạt kéo tay Hoàng Phủ Cẩn, nói khẽ: "Chúng ta đến xem thế nào."
Hoàng Phủ Cẩn ôm lấy eo nhỏ của nàng, hai người dùng khinh công nhanh chóng đi đến Đông viện.
Hai người đứng ở trên nóc nhà, trong viện treo rất nhiều đèn Ⱡồ₦g khiến trong sân rất sáng, nên không ai nhìn thấy họ ẩn trong bóng tối.
Tô Trì uống rượu say mèm, đang chỉ tay vào An Bình mà mắng, trong lòng là Quan Mị quần áo không chỉnh tề, ngoài ra còn có hai nữ tử ăn mặc lòe loẹt chỉ đạo đám nha hoàn hầu hạ.
Đám nha hoàn bà tử không dám nói lớn tiếng.
An Bình công chúa co rúm lại một chỗ, vẻ mặt tuyệt vọng, nước mắt ràn rụa, Tô Trì lại không hề thương tiếc cho nàng, luôn mắng nàng là thấp hèn.
Nhìn bộ dạng ủy khuất của nàng, hắn càng thêm phát hỏa, tiến lên giơ tay tát nàng một cái khiến nàng ngã xuống đất, "Ngươi thì có gì tốt đẹp, ngươi là ai chứ, dám quản ta? Ngươi có giỏi thì đi cáo trạng với lão hoàng đế đi, để hắn Gi*t ta, sao ngươi không đi đi? Công chúa, công chúa cái rắm, thứ rách nát như vậy đưa ta, tưởng ta hiếm lạ lắm sao?"
Không lâu sau, Tô Việt dẫn theo mấy tên sai vặt đi qua, nhìn thoáng qua, thấy đại tẩu ngã trên mặt đất, nha hoàn bên cạnh muốn đi đến đỡ nàng đều bị đại ca đá văng ra.
Hắn nhíu mày, nhanh chóng đi lên phía trước ngăn Tô Trì lại để cho đám nha hoàn đưa đại tẩu đến chỗ lão phu nhân.
Hai mắt Tô Trì say đến lờ mờ, vừa nhìn thấy Tô Việt, lửa giận càng tăng thêm, hắn đẩy vai Tô Việt, lớn tiếng nói: "A, còn tưởng là ai, thì ra là Nhị thiếu gia. Hiện giờ ngươi giỏi rồi, đứa con hoang như ngươi hiện giờ còn nở mày nở mặt hơn con trưởng gấp trăm lần đi. Lão già coi trọng ngươi, lão bất tử dựa vào ngươi, con nha đầu ૮ɦếƭ tiệt kia đem việc làm ăn giao cho ngươi xử lý, như thế nào, ngươi hiện giờ cũng coi là đương gia của Tô gia, sao có thời gian rảnh đến chỗ của ta vậy?"
Tô Việt nghe hắn nói liên tục như vậy, đâu có chỗ nào giống người say? Tuy rằng mùi rượu nồng nặc nhưng cũng chỉ là hắn đang lấy cớ.
Tô Việt trầm giọng nói: "Đại ca, huynh hơi quá đáng rồi, dù đại tẩu không phải là công chúa thì huynh cũng không được đánh nàng như vậy."
"A, ngươi đau lòng? Ngươi thượng qua nàng rồi? Ta thấy ngươi cùng nàng ngày thường mắt qua mày lại... Hừ đừng tưởng cho ta đội nón xanh ta không biết, tiểu tạp chủng kia chắc gì đã..."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc