Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 547

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tô Mạt ngồi trên giường quý phi, Thu Hà và vài nha hoàn khác lập tức bưng chậu nước rửa mặt và khăn tới hầu hạ nàng lau mặt.
Một tiểu nha hoàn bưng chậu nước, động tác của Thu Hà rất nhanh nhẹn, vì thấy Kim Kết quỳ ở đó gần một ngày, các nàng cũng không biết lý do vì sao lại như vậy nên không ai dám thở mạnh, sợ bị trách phạt.
Dù từ trước đến nay tiểu thư chưa quát mắng bọn họ bao giờ, cho dù có mắc lỗi gì thì người vẫn rất khoan dung.
Bị phạt như Kim Kết bây giờ thì mới là lần đầu tiên.
Bảo Thu Hà bưng lên một ly trà sữa hạnh nhân, Tô Mạt để các nàng lui ra, đi nghỉ ngơi.
Tô Mạt đi đến trước mặt Kim Kết, nhìn nàng ôn nhu nói: "Kim Kết."
Kim Kết lại bắt đầu nức nở, thấy tiểu thư gọi nàng nhẹ nhàng như vậy, trong lòng ê ẩm, nước mắt lại rơi nhiều hơn.
Tô Mạt thở dài, "Nhìn em xem, vậy mà cũng khóc được, em khóc cái gì chứ?"
Kim Kết vẫn tiếp tục khóc, chui đầu vào trong lòng Tô Mạt, "Tiểu thư, người đừng đuổi em đi. Kim Kết cả đời đều đi theo người , hầu hạ người, van cầu người, đừng đuổi em đi. Em có làm sai chuyện gì tiểu thư có thể đánh, có thể mắng, em sẽ không oán một câu."
Tô Mạt đỡ nàng đứng dậy, lấy khăn lau mặt cho nàng, sửa lại tóc cho nàng, ôn nhu nói: "Kim Kết, em cũng biết từ trước đến giờ ta chưa bao giờ coi em như nha hoàn. Từ ngày đầu tiên chúng ta nhận thức, em nói em sẽ làm đại a đầu của ta, thì lúc đó ta đã thề, ta sẽ coi em như tỷ muội của ta."
Kim Kết càng khóc nhiều hơn, giọng nói khàn khàn: "Là em sai rồi, tiểu thư, là em sai rồi, em không tốt, làm phiền đến người rồi."
Nàng đang muốn nói đến chuyện tỷ muội Nhạc gia lấy nàng để châm chọc tiểu thư không quản nghiêm hạ nhân.
Tô Mạt cười cười, nàng mới không để ý đến điểm đó, hai tỷ muội Nhạc gia chỉ là một hộ nhỏ phát đạt, mắt không nhìn được xa, muốn với tới vương gia, vậy phải xem nàng đồng ý hay không đã.
Tô Mạt nắm lấy vai Kim Kết, "Đại Kết Tử, em là tỷ muội tốt của ta, em vẫn luôn bảo vệ cho ra, trong lòng ta cảm kích em rất nhiều. Nhưng em biết không, ta không muốn em cứ luôn nghĩ rằng mình là nha hoàn của ta, ta muốn em là tỷ muội của ta. Em đã trưởng thành, cũng nên có cuộc sống riêng của mình, có một số việc không phải cứ nổi giận thì có thể giải quyết được vấn đề. Em tức giận thì sẽ mất đi lý trí, càng dễ bị người khác bắt được nhược điểm!"
Kim Kết gật đầu, "Em hiểu rồi."
Nàng không còn gọi Tô Mạt là tiểu thư nữa, bởi vì nàng biết khi tiểu thư đã quyết định điều gì thì không ai có thể thay đổi, nàng không cần làm tỷ muội hay là làm nha hoàn, chỉ cần có thể đi theo tiểu thư, cả đời ở bên cạnh người là được.
Khi tiểu thư thành thân cùng vương gia, dù là chu du khắp thiên hạ thì cũng cần phải có người hầu hạ.
Nàng nhất định sẽ không rời khỏi bọn họ.
Tô Mạt tiếp tục nói: "Chúng ta là tỷ muội tốt của nhau, nhưng chúng ta cũng là con gái, cũng phải lớn lên, lập gia đình, đúng không? Ta sẽ gả cho nam nhân mà ta yêu, em cũng sẽ gả cho người mà em nguyện ý gả..."
"Không, không, em không muốn lập gia đình, em muốn đi theo tiểu thư." Kim Kết vội vàng nói, hai mắt lại đỏ lên.
Tô Mạt cười rộ lên, "Lập gia đình vẫn có thể đi theo ta. Nhưng khi đã lập gia đình, em phải đặt vị hôn phu trong lòng, đừng để hắn cảm thấy trong lòng em chỉ có ta, không có hắn."
Nam nhân cũng rất dễ ghen, dù nàng là tiểu thư của Kim Kết, hắn cũng sẽ ghen tị, trong lòng Kim Kết chỉ là tiểu thư mà không có trượng phu, nếu vì chuyện đó mà hắn không chăm sóc cho Kim Kết, vậy thì nàng sẽ thấy áy náy.
"Tiểu thư..." Hai má Kim Kết đỏ lên, hận không thể đào hố chui xuống, sau đó nàng quật cường nói: "Nếu hắn không đối xử tốt với tiểu thư, em cũng sẽ không gả cho hắn."
Tô Mạt cười cười, nếu như là gia nô thì sẽ không dám bất kính với nàng, nhưng nàng không muốn Kim Kết gả cho một gia nô, cả nhà đều là nô bộc.
"Đại Kết Tử, ta định mấy ngày nữa sẽ làm cởi bỏ danh phận nha hoàn của em, sau đó để cha ta nhận em làm nghĩa nữ, về sau em chính là tiểu thư của Tô gia rồi."
"A? Tiểu thư?" Kim Kết không dám tin nhìn nàng, trong nhận thức của nàng, tiểu thư đã rất tốt với hạ nhân bọn họ, không đánh không mắng, vẫn luôn che chở cho bọn họ là tốt lắm rồi, vậy mà còn có thể cởi bỏ thân hạ nhân sao?
Phải biết rằng ở Đại Chu, muốn cởi bỏ thân hạ nhân, đó là điều tối kỵ.
Những nha hoàn trèo được lên chức di nương, sau khi sinh hài tử, cũng sẽ bị đánh dấu trong hộ tịch, về sau sẽ không được chia gia tài.
Nếu như lão gia ૮ɦếƭ sớm, chính thất có quyền đem bán các nàng đi.
Vậy mà tiểu thư lại có thể cởi bỏ thân nha hoàn cho nàng?
Kim Kết như bị sét đánh, "Tiểu thư, chuyện này... chuyện này rất phiền toái."
Tô Mạt cười cười, quy củ là vật ૮ɦếƭ, còn con người thì sống, chuyện nàng muốn chẳng lẽ không làm được sao?
"Em không cần lo lắng, những chuyện đó ta sẽ chuẩn bị hết."
Tô Mạt gọi đám người Thu Hà vào, giúp Kim Kết rửa mặt, thay quần áo mới.
Mấy nha hoàn đó nghe xong, vô cùng hâm mộ, nhao nhao chúc mừng Kim Kết.
Tô Mạt lại sai người bưng đồ ăn tới, ngồi nhìn Kim Kết ăn, sau đó đưa nàng đến chỗ lão phu nhân và Tô Nhân Vũ dập đầu, nói cho mọi người biết quyết định của nàng.
Hiện giờ những điều Tô Mạt nói hai người đều luôn đồng ý, nàng muốn làm gì hai người đếu cố gắng giúp đỡ nàng, lúc này Tô Nhân Vũ đã đồng ý, lão phu nhân cũng thưởng có Kim Kết không ít thứ tốt, ban thưởng cho nàng tên Tô Cẩm Nhi, nhưng tất nhiên nàng vẫn có thể giữ lại họ Kim, cũng vẫn kêu là Kim Kết, tên Tô Cẩm Nhi chỉ là để lưu là hộ tịch mà thôi.
Tô Mạt cho người đến báo tin này cho Hoàng Phủ Cẩn, tìm người quản lý ở hộ bộ, sau đó trình lên một số công văn.
Xét thấy thân phận của Tô gia và Tô Mạt, những người đó không dám gây khó dễ gì, giải quyết mọi chuyện vô cùng nhanh chóng, chỉ cần hai ngày là xong mọi việc.
Sau đó Tô Mạt bày mấy bàn R*ợ*u ở nhà, cũng không có mời khách, chỉ mời đám người Lưu Vân Lưu Hỏa và mấy người thân thiết với Kim Kết, cùng mấy người Tô gia, đều là người nhà nên một bữa cơm vô cùng vui vẻ, náo nhiệt.
Tô Mạt tặng Kim Kết rất nhiều quần áo mới, lại thay đổi kiểu tóc và đồ trang sức, sau khi trang điểm thì Kim Kết cũng là một mỹ nhân.
Lão phu nhân vui vẻ nói: "Thật sự rất tốt, một nha đầu xinh đẹp." Nói xong bà bảo Trương mama tặng quà gặp mặt.
Lan Nhược đi đến trước mặt Tô Mạt nói nhỏ: "Tiểu thư, vương gia đã đến!"
Tô Mạt nhìn nàng một cái, vương gia tới là chuyện bình thường, không đến mới là kỳ lạ, sao nàng ấy lại có biểu hiện kỳ lạ như vậy?
"Hai tỷ muội Nhạc gia cũng tới ạ." Lan Nhược giải thích cho Tô Mạt hiểu.
"A..." Tô Mạt cười cười, lên tiếng nói với mọi người rằng mình ra đón Hoàng Phủ Cẩn.
Tô Việt dẫn theo Hoa Ngọc La cùng đến, còn có vài vị chưởng quỹ đến tặng quà, vừa thấy Tô Mạt, Tô Việt liền kéo tay nàng qua một bên nói nhỏ: "Mạt Nhi, huynh giúp muội đi đón vương gia, muội đưa Hoa cô nương qua kia đi."
Tô Mạt biết hắn sợ nàng tức giận, cười nói: "Nhị ca, huynh mau dẫn Hoa tỷ tỷ qua đi, dù sao cũng là chuyện vui nhà mình, huynh sợ cái gì."
Nói xong nàng dẫn theo Lan Nhược, Thu Hà và một số nha hoàn ra ngoài đón, vừa ra đến cổng liền nhìn thấy mấy người Hoàng Phủ Cẩn.
Mấy người Lưu Vân Lưu Hỏa đều quen biết Kim Kết đều đến đây, còn mang theo lễ vật, thấy Tô Mạt liền hành lễ, cười nói: "Tiểu thư, bây giờ Đại Kết Tử đã tiểu thư danh giá, chúng ta cùng nàng nói chuyện, người không thể nói chúng ta khi dễ nha hoàn của người nữa."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc