Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 545

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

"Ngươi đúng là tiểu yêu tinh..." Giọng nói của Tô Trì khàn khàn, hành vi phóng đãng.
Tô Mạt nhíu mày, trong ấn tượng của nàng Tô Trì là người luôn lạnh lùng, đối với người khác luôn cao ngạo, từ khi nào lại như thế này... phóng túng không kiềm chế?
Sắc mặt của An Bình công chúa lập tức tái mét, cắn chặt môi, hai vai run rẩy, cố gắng nhịn xuống.
Tô Mạt đồng tình nhìn nàng, nhẹ nhàng nói: "Đại tẩu, hay là đến xem đại tỷ thêu áo cưới được đến đâu rồi đi."
An Bình công chúa giống như mọc rễ ở đó không biết phải làm như thế nào, nghĩ đến bản thân chỉ là một công chúa không được sủng ái, phụ hoàng chưa bao giờ nhìn đến nàng, nếu như không phải có đám hỏi thì có thể ông không hề nhớ tới trong cung còn một nữ nhi là nàng.
Nàng không ngờ tới số mệnh của mình lại khổ như vậy, yêu một người nam nhân, vậy mà người đó lại đối xử với nàng như thế.
Nàng còn tưởng rằng chỉ cần nàng hạ thấp bản thân mình, toàn tâm toàn ý chờ đợi hắn nhất định sẽ chưa được vết thương lòng của hắn, khiến cho hắn nhìn nàng, yêu nàng, cùng nàng sống đến cuối đời.
Nhưng mà không nghĩ tới....
Nàng muốn tìm một nơi để trốn, muốn khóc thật to, nhưng thiên hạ rộng lớn này vốn không có chỗ cho nàng trốn.
Nàng nhìn Tô Mạt, không nói được một chữ, nàng không có dũng khí như Mạt Nhi, nếu là Mạt Nhi thì muội ấy sẽ làm thế nào?
Tô Mạt cầm tay nàng, cảm giác lạnh như băng, vội nói: "Đại tẩu, đi thôi."
Hai người vừa đi được hai bước, đột nhiên từ trong phòng vọng ra giọng nói kiều mỵ: "Đại gia, đừng, đừng như vậy mà, để công chúa nhìn thấy thì không tốt."
"Không cần để ý đến nàng ta."
Từng câu từng chữ truyền ra xen lẫn những âm thanh nam nữ trêu ghẹo nhau.
Sắc mặt An Bình công chúa càng thêm tái xanh, kéo Tô Mạt muốn rời khỏi đây nhưng lại bị Tô Mạt giữ lại.
Giọng nói trong phòng tiếp tục vọng ra: "Đại gia, người cũng không thể để cho ta luôn phải lén lút như vậy... Ừm?"
"Nếu vậy thì hôm nào mở tiệc, chính thức đưa ngươi lên làm di nương?"
....
Không nói đến chuyện An Bình là công chúa, chỉ riêng việc sau tân hôn nàng đã sinh được nhi tử, hơn nữa còn rất trẻ, gia đình danh giá, vậy mà trượng phu cứ như vậy muốn nạp thi*p, không thèm để ý đến những chuyện trước đó.
Tô Mạt nắm tay nàng đi tới thư phòng, An Bình níu nàng lại, sắp òa khóc, "Mạt Nhi, đừng ...đừng.."
Tô Mạt nhìn nàng, "Đại tẩu, tẩu sợ điều gì? Tẩu là nữ chủ nhân của cái nhà này, là chính thất, là công chúa, tẩu còn sợ điều gì?"
Ngày trước tuy An Bình công chúa rất hiền lành nhưng chưa đến mức nhát gan như vậy, chẳng lẽ sau khi gả cho Tô Trì, bị hắn ức Hi*p đến mức như vậy sao?
Giọng nói trêu trọc trong phòng vẫn chưa ngừng, ngược lại sau khi nghe thấy giọng của các nàng thì lại càng lớn thêm.
Muốn thị uy sao?
Tô Mạt hừ lạnh một tiếng, nàng cũng không bắt ép An Bình nữa, phất tay áo lên, "Ầm" một tiếng, cánh cửa đang đóng chặt bị mở tung ra.
Tô Mạt hừ lạnh một tiếng, "Tô đại gia, ngươi sống thật thoải mái! Cũng không biết ai sẽ đưa cho ngươi lá gan cùng quyền làm việc đó đi."
Tô Trì vội kéo lấy áo dài che người, đi chân trần đi ra ngoài, lườm nàng một cái, tức giận nhìn An Bình đằng sau nàng.
An Bình bị hắn nhìn co rúm người lại, có suy nghĩ muốn chạy trốn.
"Tiện nhân! Thế nào, không nhịn được nữa? Muốn tìm người làm chỗ dựa?" Tô Trì lạnh lùng nhìn An Bình, giống như muốn Gi*t nàng ngay lập tức.
Sắc mặt Tô Mạt trầm xuống, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Đại ca, nếu huynh bị yêu quái quấn thân thì ta đây không khách khí đâu, trước trói huynh lại sau đó nhờ pháp sư làm phép. Còn nếu không phải, huynh hãy cẩn thận giải thích cho tẩu tử nghe, đuổi hết đám hồ ly này ngay lập tức!"
Tô Trì nhướn mày nói: "Tô Mạt, chuyện của ta không cần ngươi quản. Ngươi là cái thá gì chứ!"
"A, sao lại cãi nhau vậy?" Một nữ nhân khoác sa mỏng từ trong phòng bước ra, thân thể yểu điệu, ngả người lên vai Tô Trì, cười tít mắt nhìn các nàng.
Nữ nhân này là nha hoàn trong phủ gọi là Quan Mị, nhưng Tô Mạt không biết nàng ta, chắc là được Tô Trì mua về.
Tô Trì nắm lấy eo của nàng ta, ôn nhu nói: "Không cần để ý đến các nàng, chúng ta tiếp tục vui vẻ."
Nói xong liền muốn ôm nàng lên.
"Bốp, bốp." Hai tiếng vang, Tô Trì và Quan Mị đồng thời kêu lên, ôm lấy một bên mặt.
"Tô Mạt!" Tô Trì giận dữ trừng mắt nhìn Tô Mạt, hận không thể Gi*t được nàng.
Nếu như ánh mắt có thể Gi*t người thì nàng đã ૮ɦếƭ không biết bao nhiêu lần. Nàng lạnh lùng cười, nhẹ nhàng vuốt lòng bàn tay mình, hiện giờ công lực của nàng đã tiến triển, nàng không cần đến gần nhưng vẫn rất dễ dàng đánh ra hai cái bạt tai.
Tuy rằng công phu của Tô Trì cũng khá tốt nhưng đó là so với đám thị vệ thôi.
Còn nếu so với cao thủ thì tất nhiên không là gì.
Hiện giờ có Diệp Tri Vân và Hoàng Phủ Cẩn chỉ dạy võ công cho nàng, hơn nữa nàng có tài năng trời phú, có kim liên trợ giúp, vì vậy nội lực tăng rất nhanh không giống người, sao Tô Trì có thể sánh được bằng nàng.
Tô Trì vốn là người kiêu ngạo, hiện giờ lại bị một nữ nhân - còn lại muội muội mà từ trước đến giờ mình khinh thường nhất đánh, tức giận trong lòng lập tức dâng trào, "Làm sao, hiện giờ Tô gia do người làm chủ sao? Ta là đại thiếu gia mà một chút tự do cũng không có sao?"
Tô Mạt thản nhiên nói: "Nếu ngươi là người tốt, tất nhiên sẽ được tự do, nếu ngươi cứ khăng khăng một mực như vậy thì ngươi sẽ không có tự do."
"Ngươi có tư cách gì quản ta?" Tô Trì giận dữ nói.
Tô Mạt hừ lạnh, "Hiện giờ chi phí ăn mặc trong cái nhà này đều do ta cùng phụ thân kiếm được, ngươi kiếm được chút nào sao?"
Nàng nhìn lướt qua thư phòng, bên trong đều là dụng cụ quý hiếm sang trọng, ngay cả cây hoa sơn chi trong phòng cũng là loại quý hiếm, giá cả xa xỉ.
Hương đốt trong phòng cũng là loại hương tốt nhất.
Hắn xứng sao?
Một nam nhân cặn bã như vậy chính là loại nam nhân mà Tô Mạt ghét nhất.
Nếu thật sự không thích An Bình, vậy vì sao còn khiến nàng mang thai? Mang thai lần đầu tiên còn nghĩ rằng không phải là con hắn, lần thứ hai nếu không có lão phu nhân chăm sóc, thì chắc cũng không thể sinh được.
Nhớ tới nàng liền tức giận!
Tô Trì giận sôi máu liền muốn trút hết tức giận lên người An Bình, nhưng bị Tô Mạt chặn lại.
"Đại gia, dù sao nàng cũng là tứ tiểu thư, cũng không thể làm quá lên. Dù sao đây là Tô gia, người là trưởng tử, về sau Tô gia sẽ do người thừa kế, tất nhiên sẽ do người định đoạt!" Quan Mị bị Tô Mạt đánh có chút mạnh tay, nên ngã xuống, quỳ trên đất một lúc, một bên má sưng phồng lên.
Tô Trì hừ một tiếng, nhìn Tô Mạt nói: "Nếu ngươi bất mãn ta, ngươi có thể rời khỏi Tô gia, dù sao ngươi cũng đã có Tề vương không phải sao?"
Tô Mạt giận quá hóa cười, cũng không gọi hắn là đại ca nữa, "Tô Trì, ta thấy ngươi đang nằm mơ đi. Những lời này phải để ta nói mới đúng, nếu ngươi bất mãn với ta, ngươi có thể rời khỏi Tô gia. Dù sao ngươi cũng chướng mắt tất cả mọi người ở đây, không phải sao? Ngươi đã để ý Quan Mị như vậy, thì có thể dẫn nàng cùng đi. Có bản lĩnh, có cốt khí, thì không cần mang bất cứ thứ gì không thuộc về ngươi, rời khỏi đây đi!"
Tô Trì tức giận đến mức giậm chân, nâng tay muốn tát nàng, mặt Tô Mạt trầm xuống, "Bốp" lại thêm một cái bạt tai nữa, hung hăng đánh vào mặt bên kia của hắn, lập tức hai bên đều má sưng đỏ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc