Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 544

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tô Mạt nàng khi đã công nhận đó là người đàn ông của mình, thì đó nhất định là nam nhân thích hợp nhất với nàng.
Nàng nhất định sẽ cùng người đó sống đến đầu bạc răng long, đến ૮ɦếƭ không đổi.
Nếu không chẳng phải là sẽ uổng phí hai đời làm người sao?
"Nhạc cô nương, thỉnh đứng lên. Cô nên thỏa mãn với việc được vào vương phủ đi, không cần vọng tưởng thêm nữa, nếu không sẽ phải tỉnh mộng sớm hơn đấy." Tô Mạt nhàn nhạt nói, cũng không nhìn các nàng nữa, bước ra khỏi sảnh.
Vạt váy trắng của nàng nhẹ nhàng phất qua người Nhạc Phong Nhi, họa tiết hoa sen trên váy khẽ lay động.
Nhạc Phong Nhi đứng dậy nhìn chằm chằm bóng lưng của Tô Mạt, dưới ánh mặt trời, nữ nhân kia tràn đầy tự tin, giống như một nữ vương, hia bên lối đi những cây phong lan rất tốt, nhưng lại giống như quỳ dưới chân nàng ấy.
Không...không... nội tâm Nhạc Phong Nhi gào thét, mình sẽ không dễ dàng thua như vậy!
Kim Kết đi theo Tô Mạt trở về phòng, nàng cười lớn nói: "Tiểu thư, người thật dọa em muốn ૮ɦếƭ rồi. Em còn tưởng người giữ hộ lại thật. Vừa nhìn thấy đã biết các nàng không có lòng tốt. Ha ha, thì ra tiểu thư còn có chiêu như vậy, hôm nay tiểu thư ung dung thản nhiên như vậy mà lại lộ ra khí phách hơn người. Nô tỳ rõ là...."
"Là cái gì?" Tô Mạt nhìn nàng một cái, Kim Kết rùng mình, ánh mắt này của tiểu thư... quá sắc bén rồi.
Đối với hai người kia cũng không dùng ánh mắt này, sao lại nhìn mình như vậy?
Tô Mạt thản nhiên nói: "Kim Kết, em biết mình sai ở đâu không?"
Kim Kết cắn môi, không biết rằng mình sai ở đâu, Tô Mạt khẽ hừ nhẹ một tiếng, "Vậy em ở trong phòng tự kiểm điểm mình đi, khi nào biết mình sai ở đâu thì đến tìm ta."
Nói xong, nàng xoay người đến chỗ lão phu nhân.
Mồ hôi lạnh của Kim Kết chảy ròng ròng, không biết đã sai ở đâu, tội nghiệp nhìn theo bóng lưng của Tô Mạt, cắn môi chán nản.
Tô Mạt đến chỗ ở của lão phu nhân, Tô Nhân Vũ cũng đang ở đó, nhìn nàng tới mọi người đều rất vui, nói chuyện rất vui vẻ.
Thấy nàng không có ý định nói về hai tỷ muội Nhạc gia, Tô Nhân Vũ nhịn không được hỏi: "Mạt nhi, con không định nói gì với cha và bà nội sao?"
Vừa nghe thấy vậy Tô Mạt liền hiểu hai người định nói gì, cười cười nói: "Không biết người nào nói chuyện nhỏ này làm phiền phụ thân và bà nội. Hai nàng tới thì tiếp, ở lại vương phủ, muốn con chiếu cố nhiều, con biết làm thế nào, dù sao cũng không có khó khăn gì."
Chọn được một nam nhân ưu tú, tất nhiên phải chuẩn bị đầy đủ để chiến đấu.
Sau chuyện Tống Dung Hoa cùng Vũ Cơ, tình cảm của Hoàng Phủ Cẩn và nàng rất thuận lợi, có phần thả lỏng cảnh giác, theo bản năng nghĩ rằng không còn ai dám đặt tâm tư lên Hoàng Phủ Cẩn nữa rồi.
Không ngờ vẫn có người không sợ ૮ɦếƭ như vậy.
Vậy nàng sẽ thanh toàn cho các nàng!
Thấy nàng nói nhẹ nhàng, Tô Nhân Vũ và lão phu nhân cũng biết nàng không vui lắm, bọn họ biết đứa cháu này của họ, khi có chuyện liền giấu trong lòng, không phải là loại tiểu cô nương suốt ngày ầm ĩ.
Nhưng nàng đã lớn, bọn họ cũng phải tín nhiệm nàng, tin rằng nàng sẽ có thể xử lý tốt chuyện của mình.
Cho nên bọn họ cũng không hỏi nhiều, sợ nàng không thoải mái.
Một lúc sau, Hỉ Thước ôm Bàn Bàn, An Bình công chúa ôm Khang Nhi đồng thời đi vào.
Hiện giờ dù Hỉ Thước không được đưa lên là vợ cả nhưng vẫn được đối đãi như phu nhân, dù là nơi ở, đồ ăn hay trang phục, đều là đồ tốt. Tuy rằng trong lòng Tô Nhân Vũ vẫn yêu Doanh Nhi, nhưng biết rõ mình còn có trách nhiệm của một người con, người cha, người chồng, cho nên hiện giờ bên cạnh ông chỉ còn lại mỗi Hỉ Thước.
Mà đối với An Bình công chúa mọi người đều rất bất đắc dĩ.
Tô Trì tính tình không tốt, từ sau chuyện của thái tử tinh thần của hắn sa sút, oán hận Tô gia không giúp thái tử mà lại giúp người ngoài đối phó ngược lại, dẫn đến cục diện hiện nay.
Vài lần hắn mượn R*ợ*u làm loạn, muốn phát tiết oán hận, Tô Nhân Vũ trong lúc tức giận đã giam lỏng hắn lại, có người canh giữ không cho hắn tùy tiện ra ngoài.
Vốn là lão phu nhân có ý muốn An Bình công chúa và đứa nhỏ sang ở cùng bà, nhưng An Bình công chúa vẫn luôn nghĩ cách giúp Tô Trì, không muốn rời bỏ hắn, cho nên vẫn ở cạnh hắn.
Lúc đầu Tô Trì cũng đánh cũng mắng, hiện giờ trái lại tốt hơn chút.
Ít nhất bên ngoài không nhìn ra bị thương ở đâu.
Người Tô gia rất áy náy với công chúa, rất muốn giúp nàng thoát khỏi Tô Trì, chỉ là nàng không chịu, nàng vẫn luôn yêu Tô Trì, bọn họ cũng không thể bắt ép, chỉ có thể dùng mọi khả năng trợ giúp nàng, trách để Tô Trì làm ra chuyện gì quá phận.
Tô Mạt nhìn An Bình vẫn cười như trước, chỉ là trong mắt có tia u buồn, không giống như trước.
Trước đây dù Tô Trì có mắng nàng thì cũng không có chút hối hận, chẳng lẽ Tô Trì đã làm ra chuyện gì quá phận rồi?
Tô Mạt nhìn hai đứa bé vây quanh lão phu nhân khiến bà rất vui vẻ, vừa đùa với chúng vừa nói chuyện với Hỉ Thước, nàng liền kéo tay An Bình công chúa, ý bảo nàng ấy ra bên ngoài cùng nàng.
Đi ra ngoài sân viện của lão phu nhân, hai người đi đến vườn hoa nhỏ bên cạnh, An Bình công chúa thở dài, nói nhỏ: "Mạt Nhi, muội, muội không cần lo lắng cho ta, không có chuyện gì đâu."
Nàng biết Tô Mạt rất cẩn thận, nhất định sẽ phát hiện mình có điểm không giống trước, dù nàng thấy mình che dấu khá tốt nhưng cũng không thể lừa được Tô Mạt.
Tô Mạt kéo nàng ngồi xuống chiếc ghế dưới tán hoa đào, nói: "Đại tẩu, đã có chuyện xảy ra đúng không?"
Chắc không phải là bị Tô Trì đánh, nhất định là chuyện khác.
An Bình công chúa lắc đầu nói: "Không có chuyện gì."
"Đại tẩu, tẩu luôn che chở cho đại ca mà hắn lại đối với tẩu như thế..." Tô Mạt hơi dừng lại.
Hai mắt An Bình công chúa rưng rưng, nức nở khóc, "Mạt Nhi, đó là mệnh của ta. Ai bảo ta chỉ là con cờ của phụ hoàng? Ai bảo ta không tốt lại đi yêu hắn? Nếu như ta không thích hắn, ta tin tưởng mọi người sẽ đối tốt với ta, sẽ chiếu cố ta, về sau ta vẫn sẽ có cuộc sống tốt. Nhưng mà.... ta không ngăn được chính mình..."
Có một số chuyện nàng không biết nói thế nào? Nếu nói ra sẽ khiến người ta cảm thấy ghê tởm,...
Tô Mạt biết An Bình công chúa sẽ không nói ra, nàng cũng không thể bắt nàng ấy nói được, đành phải nói: "Đại tẩu, hiện giờ tẩu không còn một mình, còn có Khang Nhi nữa. Tuy rằng bà nội vào phụ thân đều rất thích Khang Nhi nhưng người tốt nhất với hắn chính là mẹ ruột. Tẩu nên vì hắn mà suy nghĩ một chút!"
An Bình ngơ ngác mặc cho nước mắt chảy xuống, sau đó che mặt khóc nức nở.
Tô Mạt vội an ủi nàng, một khắc sau chờ nàng bình tĩnh lại tự mình đưa nàng về.
Chỗ ở của Tô Trì nằm ở phía đông của Tô gia, hiện giờ là tháng năm là thời điểm cây cối xanh tốt nhất, tiếng ve kêu râm ran, tạo nên một cảnh đẹp rất hợp lòng người.
Nhưng mà bầu không khí bên trong lại khiến người khác thấy khó thở.
Đến hậu viện, một gốc cây thanh đồng lớn che phủ gần hết sân, khiến cho Tô Mạt cảm thấy không khí rất u ám.
Trong viện vô cùng yên lặng, nha hoàn và thủ vệ đều gần như nín thở, giống như một đám người gỗ.
Tô Mạt thở dài, dù sao Tô Trì cũng đã trưởng thành, người trong nhà không muốn đối tốt với hắn, tẩu tử lại không chịu tách khỏi hắn, nên đành chen chúc ở đây, chính là bị khinh thường.
Bỗng nhiên, từ trong phòng truyền ra một tiếng cười duyên, giọng nói kiều mị, mang theo bảy phần trêu chọc, "Đại gia, người thương ta đi mà..."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc