Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 543

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Không chờ nàng nói xong, Nhạc Lâm Nhi tức giận đến hai tay chống hông, lông mày dựng lên, "Ngươi ở đây nói linh tinh gì vậy? Khi hai tỷ muội chúng ta theo vương gia chinh chiến khắp nơi, không biết ngươi còn đang rong chơi ở đâu nữa. Từ nhỏ vương gia đã nói qua, nếu như ca ca xảy ra chuyện, người sẽ cho tỷ muội chúng ta một chỗ dựa vững chắc, người sẽ chiếu cố chúng ta."
Nói xong nàng đắc ý liếc nhìn Tô Mạt, nàng ta thì có gì giỏi hơn sao?
Sâu xa là muốn khoe các nàng và vương gia có quan hệ thân thiết sao?
Tô Mạt nhìn Kim Kết tức giận mặt từ đỏ chuyển sang trắng, tiếp tục hung hãn nói: "Hơn nữa, vương gia đặc biệt thích tỷ tỷ của ta, khi đó tỷ tỷ của ta thường mặc y phục tỷ tỷ ta làm, ăn thức ăn tỷ tỷ làm. Vương gia còn đến an ủi tỷ tỷ ta khi còn thỏ nhỏ của tỷ ấy bị ૮ɦếƭ."
Ánh mắt Nhạc Phong Nhị sợ hãi nhìn Tô Mạt, thấy sắc mặt của nàng vẫn bình thường, vội vàng kéo tay muội muội nhà mình, hai mắt rưng rưng nói: "Lâm Nhi, đừng nói nữa, đó đều là chuyện quá khứ rồi."
Nhạc Lâm Nhi còn muốn nói nữa nhưng Nhạc Phong Nhi lại khóc nức nở, nàng ta đành phải quay sang an ủi tỷ tỷ của mình.
Tô Mạt thản nhiên nhìn mọi chuyện, thật sự còn hay hơn xem tuồng, đây là chuyện gì? Một vị bạch liên hoa tiểu tam đến cửa khóc lóc, nói mình và nam nhân đó mới xứng đôi, muốn chính thê thoái vị.
Tô Mạt nhịn không được thầm oán một phen, lại cảm thấy buồn cười, mình cùng Tĩnh thiếu gia còn chưa thành thân.
Mà theo logic của hai vị tỷ muội này, xem ra là mình hoành đao đoạt ái đi.
Nàng nhìn mọi người khẩn trương nhìn nàng, khỏi khỏi mỉm cười, ung dung tự tin, rực rỡ tỏa sáng khiến cho đôi mắt đẫm lệ của Nhạc Phong Nhi suýt không mở ra được.
"Nếu là muội muội của Nhạc tướng quân, thủ hạ cũ của vương gia, tất nhiên không thể mặc kệ. Huống hồ triều đình cũng không có vì tội của Nhạc tướng quân mà trách tội gia quyến, vậy tất nhiên hai người vô tội. Nếu vương gia đã đáp ứng hai người thì hai người nên trở về vương phủ đi, đừng làm cho người phụ trách chiếu cố hai người ở vương phủ phải lo lắng, miễn cho chiếu cố không tốt, thất lễ với khách quý."
Giọng nói của nàng ôn hòa, không nhìn ra cảm xúc không vui, càng không có địch ý, giống như đang hoan nghênh chào đón hai người thân, lộ ra sự thân thiết.
Kim Kết ngẩn ngơ nhìn tiểu thư nhà mình, không hiểu tiểu thư nhà mình nghĩ như thế nào, sao có thể để cho hai nữ nhân này ở lại vương phủ, vậy không phải là nguy hiểm sao?
Vừa nhìn hai nữ nhân này đã thấy không phải là người tốt, tâm tư bất chính!
Thấy Tô Mạt đồng ý, hai tỷ muội Nhạc gia cũng có chút ngạc nhiên, Nhạc Lâm Nhi đắc ý nhướng mày, nói với Tô Mạt: "Tỷ tỷ được yêu chiều từ nhỏ, sao có thể đi bộ về chứ, làm phiền các người chuẩn bị nhuyễn kiệu đưa tỷ tỷ ta về."
Kim Kết tức giận đến mức lỗ tai như bốc hơi nước, quả thật là được một tấc lại muốn tiến một tấc, mũi hếch lên trời rồi.
"Các ngươi không đi bộ tới thì bay qua chắc?"
Muốn ngồi kiệu sao? Nằm mơ đi.
Ngồi kiệu phủ Quốc Công đến vương phủ, là muốn khoe khoang sao? Nghĩ hay thật?
Ai ngờ Tô Mạt lại đồng ý, vẫn cười như cũ phân phó, "Thu Hà, đi bảo người chuẩn bị kiệu cho hai vị cô nương, đưa hai nàng về Tề vương phủ."
"Tiểu thư!?" Kim Kết kinh ngạc tròn mắt nhìn.
Tô Mạt liếc mắt nhìn nàng, thản nhiên nói: "Làm theo."
Kim Kết ủy khuất đến mức sắp khóc, tại sao lại có thể như vậy, tiểu thư vì sao phải đối tốt với hai người họ như vậy?
Hiện giờ Tô gia trên dưới đều sống rất hòa thuận, tiểu thư đối với mọi người rất khoan dung nhưng không bao gồm cả nữ nhân đến ςướק đoạt vương gia chứ!
Nhìn bộ dạng của hai nữ nhân kia, giọng điệu nói chuyện, rõ ràng là muốn đến thị uy, đến thể hiện sức mạnh của mình.
Quá đáng giận mà!
Tô Mạt không để ý đến Kim Kết, đứng dậy đi đến bên cạnh Nhạc Phong Nhi, khẽ cười nói: "Nhạc cô nương có còn yêu cầu gì nữa không?"
Nhạc Phong Nhi nhẹ nhàng mím môi, hai mắt đẫm lệ, "Tô tiểu thư có thể thu lưu chúng ta, chúng ta vô cùng cảm kích, đâu nào còn có yêu cầu?"
Nhạc Lâm Nhi hừ nói: "Nếu ngươi có thể đưa đại ca ta trở về, ngươi có thể sao?"
Tô Mạt nhướng mày, "Nói vậy hai vị tiểu thư có thỉnh cầu này rồi?"
Kim Kết mở to hai mắt nhìn, từ khi nào thì tiểu thư trở thành Quan Âm Bồ Tát luôn thỏa mãn nguyện vọng của người khác?
Nhạc Lâm Nhi xuy một tiếng, "Dù chúng ta có yêu cầu, ngươi cũng không làm được. Vương gia cũng không làm được, ngươi thì làm được gì chứ? Ta chỉ cầu người không cần gây trở ngại việc vương gia giữ chúng ta lại, nếu điện hạ đối xử với tỷ tỷ của ta tốt, vẫn xin ngươi đừng có phá hoại."
Trên mặt Tô Mạt vẫn không thể hiện ra điều gì, sảng khoái nói: "Được, được. Nếu Nhạc tiểu thư đã đạt được ba thỉnh cầu, như vậy mời trở về đi."
Nhạc Lâm Nhi kinh ngạc nói: "Ba thỉnh cầu gì? Ta khi nào có ba thỉnh cầu rồi?"
Khóe môi Tô Mạt nâng lên một nụ cười nhỏ, nguyên bản là đôi mắt ấm áp như gió xuân, bắt đầu xuất hiện lãnh ý, nàng thản nhiên nói: "Ý của ta là, nể tình Nhạc tướng quân đi theo vương gia lâu năm, ta sẽ thỏa mãn ba yêu cầu của các ngươi..."
"Khi các ngươi gặp ta đã nói ra ba yêu cầu. Một là cầu ta gặp các người, hai là dùng kiệu đưa tỷ muội hai người về vương phủ, ba là ta không ngăn cản vương gia đối tốt với các ngươi. Có đúng như vậy không?"
Cho rằng nàng dễ bị bắt nạt như vậy sao?
Nhạc Lâm Nhi há miệng thở dốc, Nhạc Phong Nhi không dám tin nhìn nàng, ba thỉnh cầu?
"Chuyện này không công bằng, ngươi cũng không nói với chúng ta sẽ thỏa mãn ba nguyện vọng, nếu như ngươi nói chúng ta sẽ không yêu cầu như vậy rồi." Nhạc Lâm Nhi cãi lại, "Đây rõ ràng là lừa gạt chúng ta."
Kim Kết hừ lạnh nói: "Các ngươi được nể mặt mà không muốn rồi. Tiểu thư nhà ta xuất phát từ nhân nghĩa, tự mình thỏa mãn ba yêu cầu của các ngươi, các ngươi nghĩ rằng tiểu thư nhà ta thiếu nợ của các ngươi sao? Vậy mà dám công khai yêu cầu, thật đúng là không biết xấu hổ!"
Sắc mặt Nhạc Lâm Nhi lúc trắng lúc xanh, Nhạc Phong Nhi nước mắt càng chảy nhiều thêm.
Đột nhiên, Nhạc Phong Nhi quỳ xuống, "Tô tiểu thư, người đại nhân đại lượng, ta có thể thỉnh cầu người cứu đại ca ta không?"
Tô Mạt tựa tiếu tự phi nhìn nàng, trong mắt tràn đầy châm chọc, hai nữ nhân này tính toán thật sâu, một lòng muốn tiến vào vương phủ. Nếu thật sự trong lòng có đại ca mình, thì ngay từ đầu đã xin người cứu đại ca nàng, mà không phải là muốn tiến vào vương phủ.
Nếu như có chút khí phách thì sẽ không là như vậy.
Ngoài ra, triều đình không có buộc tội các nàng, trên tay các nàng cũng sẽ không thiếu tiền, lại cứ muốn đến vương phủ, muốn tính chuyện gì tưởng nàng không biết sao?
Nhưng nàng vì Nhạc Thiếu Sâm đã từng đi theo Hoàng Phủ Cẩn, tất nhiên không có giao tình gì với nàng, đúng là nếu xuất phát từ nguyên tắc của nàng, nàng nguyện ý giúp hắn một chút. Nàng đoán hoàng đế không giết hắn là vì mặt mũi của Hoàng Phủ Cẩn chỉ bắt hắn đi lưu đày, có dụng ý nên sẽ không dễ dàng giết hắn.
Thử nghĩ xem, hiện giờ Đại Chu đã không còn phụ thân, không có Hoàng Phủ Cẩn, nếu không có Nhạc Thiếu Sâm thì có thể đánh giặc Đại Tương sao?
Dù sao Hoàng Phủ Giới chưa thật sự trưởng thành, ít nhất phải hai mươi năm nữa hắn mới hiểu ra, còn cần Nhạc Thiếu Sâm.
Hoàng đế tự nhiên sẽ không giết hắn.
Nếu tính tình hai tỷ muội Nhạc gia thuần khiết, vậy nàng sẽ giúp hai nàng, nếu không miệng ăn núi lở, không nuôi được chính mình.
Ngoại trừ loại người muốn đến làm nàng khó chịu, muốn ςướק nam nhân của nàng, tuyệt không thể dễ dàng tha thứ.
Nàng tin tưởng vào bản thân, tin tưởng Hoàng Phủ Cẩn, nàng không phải là người nói yêu ngoài miệng nhưng chỉ vì lời nói người ngoài mà tổn hiểu nhầm người mình yêu, muốn sống ૮ɦếƭ làm rõ chuyện, khiến cả hai bị tổn thương, sau đó lại chia tay thì đó là nữ nhân ngu ngốc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc