Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 542

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tô Mạt hơi nhăn mày, phân phó nói: "Em đi hỏi rõ chuyện gì quay lại nói với ta."
Thu Hà đáp lại một tiếng, vội vàng đi.
Tô Nhu Nhi dừng lại việc thêu áo đang ngồi ăn đào quay sang nói với Tô Mạt: "Mạt nhi, chắc gần đây muội mệt lắm phải không? Có chuyện gì phiền lòng sao?"
Tô Hinh Nhi cũng quay sang nhìn.
Tô Mạt lắc đầu, "Không có chuyện gì, chỉ là một số chuyện nhỏ thôi."
Nàng sớm đã không muốn chuyện của bản thân là phiền đến người khác, đặc biệt là đại tỷ sắp xuất giá, nàng hy vọng bọn họ luôn được vui vẻ.
Rất nhanh Thu Hà đã trở lại, bẩm báo: "Tiểu thư, nô tỳ đã hỏi rõ rồi, là hai tỷ muội Nhạc gia, tới cầu tiểu thư cho họ ở lại vương phủ. Kim Kết tỷ tỷ tức giận, mắng cho hai người họ một trận, sau đó đuổi họ đi."
Tô Nhu Nhi kinh ngạc nói: "Hai tỷ muội Nhạc gia muốn ở lại vương phủ? Sao lại đến cầu Mạt nhi?"
Thu Hà lắc đầu.
Tô Hinh Nhi có chút tức giận, "Để muội đi xem hai nữ nhân này là cái loại gì, Nhạc Thiếu Sâm cũng là người có tiếng, tuy xuất thân kém, nhưng là quan đã nhiều năm cũng nên cho người dạy dỗ muội muội của mình cho tốt chứ. Cứ như vậy giữa ban ngày ban mặt chạy đến phủ vương phi tương lại làm loạn? Cũng thật là quá đáng, muội sẽ trực tiếp cho người đánh họ ra ngoài, mắng cái gì chứ!"
Tô Mạt hỏi Thu Hà vài câu: "Có lẽ các nàng từ vương phủ đến đây."
Tô Hinh Nhi vỗ tay cười nói: "Khẳng định là đến cầu vương gia, kết quả bị vương gia cự tuyệt, các nàng chưa từ bỏ ý định liền đến cầu muội. Tỷ nói muội nghe Mạt nhi, muội không thể mềm lòng. Loại nữ nhân như tế nói không chừng là có âm mưu gì đó, nếu như muội để họ vào nhà, đó chính là dẫn sói vào nhà. Vương gia là ai chứ, có không ít nữ nhân nhìn chằm chằm đâu."
Tô Nhu Nhi bật cười, lườn nàng một cái: "Hinh nhi, đây không phải lời mà một thiên kim tiểu thư nên nói. Mạt nhi thông minh như vậy, tất nhiên sẽ có cách hành xử riêng, muội cứ tin tưởng là được."
Tô Hinh Nhi gật đầu, có chút xấu hổ nói: "Đúng vậy, muội đâu thông minh được bằng Mạt nhi."
Tô Mạt kéo tay nàng nói: "Tỷ lại tự coi thường mình, chúng ta là chị em tốt của nhau, hai tỷ tất nhiên là muốn tốt cho muội chẳng lẽ muội không biết sao. Yên tâm đi, muội đi xem thế nào."
Tô Hinh Nhi đứng dậy muốn đi cùng nàng, Tô Mạt đè nàng lại, để cho nàng ở lại trong phòng cùng đại tỷ.
Tô Hinh Nhi dù sao cũng chưa xuất giá, hơn nữa chân đi lại cũng không tiện, Tô Mạt không muốn nàng phải chịu bất cứ tổn thương nào.
Tô Mạt dẫn theo Thu Hà và mấy nha hoàn cùng đi, nàng phân phó Thu Hà đến nói với Kim Kết đưa người đến sảnh ngoài. Nàng cũng lập tức đi đến đó.
Không lâu sau, Kim Kết cùng mấy nha hoàn dẫn theo hai tỷ muội Nhạc gia tiến vào.
Hôm nay một người y phục màu trắng, một người y phục màu hồng, hai người đều rất đẹp, một thanh lịch như hoa sen, một rực rỡ như hoa đào.
Tô Mạt đã hỏi qua, tỷ tỷ tên là Nhạc Phong Nhi, muội muội là Nhạc Lân Nhi. Nhạc gia cha mẹ mất sớm, từ nhỏ hai người đã nương tựa vào Nhạc Thiếu Sâm, thậm chí khi Nhạc Thiếu Sâm đi chinh chiến, các nàng cũng đi làm hậu phương.
Nhạc Lâm Nhi đi vào liền trừng mắt nhìn xung quanh, vẻ mặt mạnh mẽ nói: "Sao đi lâu như vậy, chẳng lẽ đường đường là phủ Quốc Công lại nghĩ muốn lừa gạt tỷ muội chúng ta đi vào để *** diệt khẩu sao?"
Kim Kết tức giận nói: "Muốn giết các ngươi thì có gì khó. Chẳng qua các ngươi có tư cách gì đáng để chúng ta giết, thật sự là tự dát vàng lên mặt."
Nhạc Lâm Nhi trợn mắt lên muốn cãi nhau tiếp với Kim Kết, Nhạc Phong Nhị vội vàng ngăn lại, ôn nhu nói: "Lân Nhi, đừng như vậy, Kim Kết cô nương cũng là muốn tốt cho chúng ta thôi. Lại nói, Tô cô nương tâm địa thiện lương sao có thể làm chuyện bỉ ổi như vậy chứ."
Kim Kết nghe thấy vậy cảm thấy không đơn giản, trong bông có kim, mắng chửi người không chút thô tục, bên ngoài thì là khen tặng thực chất là làm giảm đi phẩm chất của tiểu thư, nàng lạnh lùng nói: "Tiểu thư của chúng tôi chính là khinh thường gặp người mặt dày, vô liêm sỉ như vậy."
Sắc mặt Nhạc Phong Nhi tái nhợt, thân thể hơi lắc lư, nắm lấy cánh tay của muội muội.
Nhạc Lâm Nhi đang muốn mở miệng mắng, Nhạc Phong Nhi hai mắt rưng rưng, lắc đầu, "Lâm Nhi, đừng như vậy."
Nhìn bộ dạng điềm đạm đáng yêu của nàng, Kim Kết tức giận muốn bùng nổ, đang muốn phản bác, Thu Hà lại xuất hiện nói: "Kim Kết tỷ tỷ, tiểu thư bảo tỷ dẫn khách vào."
Kim Kết phủi tay đi trước, vào phòng bẩm báo với Tô Mạt một tiếng.
Nhạc Lâm Nhi đỡ tỷ tỷ của mình, hai người hơi lung lay tiến vào, Nhạc Phong Nhi hành lễ còn Nhạc Lâm Nhi thì không, một đôi mắt xinh đẹp sắc bén nhìn Tô Mạt, đánh giá từ trên xuống dưới.
So với tia X-quang còn lợi hại hơn.
Kim Kết trách mắng: "Nhìn thấy tiểu thư mà dám vô lễ như vậy."
Nhạc Phong Nhi nhìn muội muội mình một cái, nhắc nhở: "Lâm Nhi, mau hành lễ với Tô tiểu thư. Chúng ta không thể giống với những người không có học thức."
Ý muốn nói là Kim Kết không có giáo dưỡng, nói xong đôi mắt u buồn còn hơi nước của nàng ta liếc qua Tô Mạt một chút, nhìn như thoáng qua nhưng kì thật là có ẩn ý.
Nàng nhìn Tô Mạt chỉ là một nha đầu, bộ dạng tầm khoảng mười ba mười bốn tuổi chắc không quá mười lăm tuổi.
Nhưng không thể phủ nhận, Tô tiểu thư rất đẹp, ngũ quan tinh xảo giống như tượng thần được dốc hết tâm huyết vào để tạo ra mà làn da trắng kia so với sáng hơn so với gốm sứ, so với ngọc dương chi còn nhẵn nhụi hơn nhiều, đôi môi trái tim càng thêm tinh xảo, khiến cho người khác không nhịn được muốn vẽ lại.
Nhưng mà....đẹp thì đẹp thật, nhưng cũng chỉ là trẻ con, giống như một Pu'p bê tinh xảo, để cho người ta làm vật trang trí.
Đã không có phong thái trưởng thành của nữ nhân, cũng không có nét quyến rũ mị hoặc, càng không có nội tâm diễm tình mà nam nhân thích.
Nói toạc ra chỉ là một nữ oa mà thôi!
Cảm xúc của Nhạc Phong Nhi phật phồng, nhưng sắc mặt vẫn là vẻ đáng yêu như cũ. Đôi mắt mang theo chút ưu thương, sợ hãi nhìn chằm chằm vào mũi chân của mình.
Nhạc Lâm Nhi hành lễ qua loa, nói với Tô Mạt: "Tuy ngươi không muốn để chúng ta nhìn thấy vương gia, nhưng tối qua chúng ta đã được vào phủ. Vương gia đã đáp ứng cho chúng ta ở lại. Nhưng tỷ tỷ của ta từ trước đến nay luôn coi trọng lễ tiết, ôn nhu hiền lành, cảm thấy nếu đã vào ở trong vương phủ thì nên đến chào hỏi vương phi tương lai một tiếng..."
"Lâm Nhi, không thể nói vậy với Tô tiểu thư." Nhạc Phong Nhi cầu xin nhìn nàng, lại hành lễ với Tô Mạt, giọng nói mềm mại như sợ dọa đến người khác, "Tô tiểu thư, thỉnh người không cần trách móc, Lâm Nhi luôn nhanh mồm nhanh miệng, nàng không có ý xấu. Ta nghĩ là tuy rằng vương gia đã đồng ý, nhưng cũng không thể không nói với tiểu thư một tiếng. Vẫn là nên được tiểu thư đồng ý, nếu không...."
"Thật sự là không biết xấu hổ!" Kim Kết tức giận đến mức toàn thân phát run, "Các ngươi đã tiến vào vương phủ, vậy thì cứ lo tốt thân mình đi, còn chạy tới phủ Quốc Công giả vờ đáng thương!"
Tô Mạt liếc mắt nhìn Kim Kết, nhìn nàng quả thật bị chọc giận, sắc mặt đỏ bừng, hai mắt trợn lên, trên trán lấm tấm mồ hôi.
"Tiểu thư, ngày hôm qua hai nàng ấy mặt dày đứng ở ngoài cửa vương phủ, khẳng định là do vương gia không cho các nàng vào, các nàng ấy cố tình dây dưa, làm cho vương gia vì thể diện nên mới để cho các nàng ở lại. Cũng không tự nghĩ lại bản thân gây ra rắc rối, nếu là người ngoài biết rõ khẳng định là vương gia sẽ không rước phiền toái về đâu..."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc