Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 540

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Nếu có thể liền giúp đỡ, không thể giúp được thì nói với Hoàng Phủ Cẩn, hiện giờ tình cảnh của hắn đang rất lúng túng, hoàng đế vẫn đang kiêng kị hắn, không hề nể tình chút nào.
Tô Việt và Tô Mạt đều cảm thấy hai nữ nhân ở ngoài kia chắc là người thân của Nhạc Thiếu Sâm.
Lan Nhược nói chuyện với hai nàng ấy, một người thì có vẻ thỏa hiệp, một người thì vẫn dây dưa không dứt, Lan Nhược nổi giận liền điểm huyệt nàng, sau đó bảo lão Trần đánh xe đi.
Khi mấy người rời đi vẫn còn nghe được tiếng nức nở, hô lớn "Vương gia, vương gia...", khiến người ta không nói lên lời....
Đi ngang qua tiệm thuốc, Tô Mạt để cho Kim Kết và Thủy muội đi vào mua thuốc, sau đó trực tiếp trở về nhà, ngoài ra cũng cho thị vệ phụ trách bảo vệ hai nàng.
Nàng cùng Tô Việt và Lan Nhược đến ngân hàng tư nhân.
Chưa tới ngân hàng tư nhân mấy người Tô Mạt đã xuống xe, chờ đám người Hoa Tử tập hợp đến.
Từ sau khi học võ công của Hoàng Phủ Cẩn, hiện giờ Hoa Tử cũng đã có chút thành tựu, hơn nữa "Cái bang" không có chỗ ở nhất định, tin tức vô cùng nhanh nhạy.
"Bang chủ, Hoa Tử ra mắt người, Kim chưởng quầy ngoại trừ chỗ ở đằng sau ngân hàng tư nhân, ở hà hoa phường có một căn nhà. Vài huynh đệ của chúng ta đã canh giữ ở đó được mấy ngày, không thấy nhiều người ra vào, nhưng có hai vợ chồng đi mua đồ ăn luôn phải dùng gánh lớn mua về, mà đồ ăn thừa bỏ ra cũng nhiều. Cho nên...."
Tô Mạt gật đầu, ý nghĩ này của Hoa Tử cũng đúng, vậy chứng tỏ trong căn nhà kia có dấu người, ít nhất là mấy nam nhân.
Tô Mạt dặn dò hắn vài câu, để bọn họ chú ý an toàn, nàng liền dẫn người đi vào ngân hàng tư nhân.
Trước kia đều là Tô Việt đến, nàng không quen thuộc với ngân hàng tư nhân lắm, thấy bọn họ đang phỏng đoán thân phận và ý đồ của nàng.
Đã có người đi báo cho Mẫn chưởng quầy và Kim chưởng quầy, hai người vội vàng ra đón tiếp, hai người vừa cười vừa thi lễ.
Kim chưởng quầy năm nay đã sáu mươi, đôi mắt nhỏ nhưng nhìn rất lanh lợi, chắp tay thi lễ với Tô Mạt và Tô Việt, không che dấu sự kinh ngạc của mình, cười nói: "Hai vị lão bản rất ít khi đến thăm a, sao hôm nay lại có hứng đến vậy, mà đến cũng không cho người báo trước. Nếu có việc Kim mỗ tất nhiên sẽ tự mình đến cửa, đâu cần hai vị phải đến tận đây."
Nói xong lại quay sang nói với Mẫn chưởng quầy: "Mẫn lão đệ, ngươi cũng thật là, không nói trước cho lão ca một tiếng, hai vị lão bản đến đây mà chưa có chuẩn bị gì cả."
Ý muốn nói, nếu hiện tại Tô Mạt muốn kiểm tra sổ sách vậy không phải là lộ hết những chi tiết khai sai kia sao?
Tô Mạt chỉ cười không nói, hàn thuyên vài ba câu, sau đó mấy người liền tiến đến phòng chứa sổ sách quan trọng nhất của ngân hàng tư nhân.
Đồ dùng trong phòng đều được làm bằng gỗ, trên tường có treo tranh chữ cổ, còn có mấy chậu cây cảnh xanh tốt, khắp nơi đều ngập tràn sắc xuân.
Tùy tiện hàn thuyên vài câu, Kim chương quỹ liền chủ động nói muốn Tô Mạt kiểm tra sổ sách và hướng dẫn một chút, Tô Mạt cười nói: "Kim chưởng quỹ lo lắng nhiều rồi, ta chỉ là đúng lúc đi ngang qua thôi, không phải vì sổ sách mà đến ngân hàng tư nhân. Nếu đến đây tất nhiên phải đến chào hỏi hai vị chưởng quỹ, hai vị đã vất vả nhiều rồi, rời xa quê hương đi tới kinh thành, thật không dễ dàng. Vất vả, vất vả!"
Kim chưởng quỹ và Mẫn chưởng quỹ đều vội vàng nói không hề vất vả.
Kim chưởng quỹ nói lòng vòng cũng nói đến vấn đề tăng chi tiêu, nội dung cũng giống như Mẫn chưởng quầy đã nói qua cho Tô Mạt, nói là vì việc trang hoàng và một số công việc khác, nên ngân hàng tư nhân đã thuê thêm người cho nên chi tiêu có chút nhiều.
Ông cũng đã có tính toán, không tính toán những sổ sách đó, đều được tính vào phần hoa hồng của Thẩm gia.
Tô Mạt cười nói: "Kim chưởng quầy, cũng không cần phải cẩn thận như vậy, chuyện này vốn không phải do chúng tôi quyết định. Lại nói, hai nhà hợp tác, vốn là chúng tôi được nhờ từ Thẩm lão gia, nếu ngay cả chuyện này cũng so đo vậy thì sao có thể làm ăn được?"
Nàng vốn không để ý đến chuyện Kim chưởng quầy lấy nhiều tiền như vậy, mà những người Kim chưởng quầy mời đến rất có thể là những người mà đang tìm.
Những mị ảnh kỵ sĩ mà nàng và A Lý huấn luyện không giống với những tử sĩ được chiêu mộ, bọn họ là huynh đệ của nàng, nàng cũng không thể để họ ૮ɦếƭ một cách vô ích.
Nếu đã đi theo nàng, thì nàng sẽ có trách nhiệm với họ.
Rất nhanh, thủ hạ của Kim chưởng quầy đưa những sổ sách chỉ tiêu đưa vào, sắp xếp gọn gàng trên bàn trà của Tô Mạt.
Tô Mạt cũng không thèm nhìn đến, chỉ liếc nhìn bọn họ, sau đó nói với Kim chưởng quầy: "Làm ăn lâu như thế, với bản lĩnh của Kim chưởng quầy, như vậy nhân khẩu trong ngân hàng tư nhân tăng lên không ít. Vẫn thường nghe nói tiêu sư của Thẩm gia võ công không tầm thường, thật muốn được gặp thử một lần, không biết Kim chưởng quầy có thể từ bỏ thứ yêu thích cho chúng tôi mượn mấy người một thời gian."
Suy nghĩ của Kim chưởng quầy quay một vòng, phỏng đoán thử suy tính của Tô Mạt, cười cười sai thủ hạ đưa những tiêu sư tốt của ngân hàng tư nhân đến cho Tô Mạt xem.
Không ngoài suy đoán của Tô Mạt, trong những người đó tất nhiên không có người Tô Mạt muốn tìm, họ chính xác là những tiêu sư bình thường.
Ở bên cạnh Tô Việt giả vờ lật vài trang sổ sách, nếu như Kim chưởng quầy để họ xem tất nhiên sẽ không chê vào đâu được, hắn đưa mắt ra hiệu cho Tô Mạt, nhẹ nhàng lắc đầu.
Tô Mạt cười cười, đứng dậy đi ra gặp những tiêu sư này, nàng tùy tiện chọn hai người nhìn không tệ, quay lại nói với Kim chưởng quỹ: "Nghe nói Kim chưởng quỹ có phương thức huấn luyện tiêu sư rất khác biệt. Hiện giờ gia phụ đã không còn là nhân vật quan trọng trong triều nữa, trên tay không có quyền lực gì, từ trước đến nay không thiếu kẻ thù, cho nên..."
Kim chưởng quỹ cười sảng khoái nói: "Tô tiểu thư là muốn Kim mỗ hỗ trợ huấn luyện vài tên hộ vệ? Chuyện này không thành vấn đề, tiểu thư cứ việc đưa người qua."
Tô Mạt nhìn ông một cái, nói cảm ơn, chuyện cứ quyết như vậy.
Kim chưởng quỹ và Mẫn chưởng quỹ muốn mời bọn họ ở lại dùng bữa, Tô Mạt từ chối, chỉ nói là có chuyện, sau đó cùng mấy người Tô Việt cáo từ hai người rồi ra về.
Kim chưởng quỹ cũng không bắt ép họ ở lại, cùng Mẫn chưởng quỹ đưa hai người họ ra cửa, nhìn bọn họ lên xe rời đi, mới quay sang nói đầy ẩn ý với Mẫn chưởng quỹ: "Mẫn lão đệ, xem ra ngươi vẫn có ý kiến đối với lão ca."
Mẫn chưởng quỹ vẫn cười cười như cũ, "Sao lão ca lại nói như vậy, chúng ta đi uống vài chén đi."
Kim chưởng quỹ cười hắc hắc, "Vậy chúng ta đi uống vài chén." Kéo cánh tay Mẫn chưởng quỹ đi vào hậu viện.
Khi đám người Tô Mạt đi qua tiệm thuốc, lại nghe thấy tiếng ồn ào lớn, có cả tiếng quan binh quát tháo. Nàng để cho Lan Nhược đi qua hỏi xem có chuyện gì, kết quả Lan Nhược dẫn về Kim Kết đang nước mắt chảy đầy mặt kèm theo là một tin dữ.
"Tiểu thư, Thủy Muội bị người ta bắt đi mất rồi, thị vệ đi theo thì bị giết, vì gãy cổ mà ૮ɦếƭ. Hiển nhiên là bị người khác dùng tay vặn gãy."
Tô Mạt nghe thấy nhịn không được vén rèm ra, đứng ở trên xe nhìn Lan Nhược cùng Kim Kết.
Kim Kết khóc đến mù mịt, "Tiểu thư, là em không tốt, không chú ý đến Thủy Muội, để cho nàng ấy bị kẻ xấu bắt mất."
Tô Mạt vội vàng an ủi nàng hai câu, để nàng lên xe, lại sai Lan Nhược đi hỏi thăm tin tức.
Lúc đó chuyện xảy ra rất nhanh, sau khi Kim Kết và Thủy Muội chọn xong dược liệu, bởi vì có thị vệ đi theo nên hai người muốn đi mướn xe, đột nhiên có một người lao tới, không nói lời nào liền bắt lấy Kim Kết và Thủy Muội, Thủy Muội vội đẩy Kim Kết ra, chính mình liền bị bắt, mà khi thị vệ tiến lên chưa kịp ngăn cản đã bị giết, người nọ liền mang Thủy Muội đi mất.
Tô Mạt bảo Kim Kết miêu tả lại bộ dạng của người đó, nàng căn bản không nhìn được cái gì, chỉ biết là người nọ khoác một cái áo choàng rất lớn, trên đầu đội nón có buông lụa đen, không thể nhìn thấy mặt.
Tô Việt liền đi đến nói chuyện cùng quản sự quan binh, để họ tận lực hỗ trợ tìm ra kẻ đó.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc