Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 539

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Khi tiến vào địa cung, lần đầu nhìn thấy Hoàng hậu, Tô Mạt liền nhận thấy người ra đi vô cùng thanh thản, không có đau đớn cũng không có lưu luyến, càng không có vướng bận và oán niệm.
Ngược lại có cảm giác rất yên bình, giống như được giải thoát.
Người đã mất nhìn đã thấu, chỉ có người còn sống vẫn không hiểu, vì vậy cứ dây dưa mãi không dứt.
Diệp Tri Vân thở dài, ánh mắt ảm đạm, làm sao mà ông có thể không hiểu... Đưa mắt nhìn lại những hồi ức của ông, tất cả những tình cảm nồng nhiệt, chân thành đều ở tại nơi đó, đều bị cẩu hoàng đế kia P0'p ૮ɦếƭ.
Tuy rằng ông cố tình cảm với nữ đế nhưng chứ từng có yêu cầu gì quá phận, càng không nghĩ đến tiến cung là hoàng phu, nhưng điều đáng xấu hổ là những kẻ tiểu nhân kia lại nói ông như vậy, nói xấu nữ đế, thậm chí....
Ông cười lạnh, nam nhân kia có gì đáng để nàng yêu?
Hoàng đế luôn miệng nói yêu nàng, chẳng phải là sau này cũng có tam cung lục viện sao, không phải là trái ôm phải ấp sao, còn tham luyến quyền thế, đâu có điểm nào thể hiện là yêu nàng?
Ông buồn bã nói: "Nha đầu, chúng ta đều đã lớn tuổi rồi, không có sức để làm chuyện gì nữa. Khà khà, ta cũng đã hiểu rõ, cũng không bắt buộc Tĩnh nhi phải tiếp nhận cái triều đình này, chỉ cần hai con có năng lực, sẽ có quốc gia cho riêng mình. Nếu một ngày triều đại Đại Chu không còn chịu nổi nữa, hai con có thể quang minh chính đại tiếp nhận nó, cho thiên hạ một con đường sống."
Ông nhìn Tô Mạt, trịnh trọng nói: "Mạt nhi, con đồng ý với ta không?"
Nhất thời Tô Mạt cảm thấy áp lực rất lớn, nàng cười khổ, "Cha nuôi, vì sao nhất định bắt chúng con gánh vác trọng trách lớn như vậy. Thiên hạ có số mệnh của thiên hạ, chúng con có lựa chọn của chúng con."
Diệp Tri Vân giận tái mặt, bộ dạng không vừa ý, Tô Mạt không muốn ông phải khổ sở, đành trấn an ông nói: "Được rồi, người yên tâm, chúng con chỉ muốn tìm một nơi yên bình để sống. Mị ảnh kỵ sĩ đã có gốc rễ trên con đường tơ lụa, chiếm đóng một số ốc đảo, hiện giờ có 3000 kỵ sĩ, chỉ cần bọn con đồng ý,sẽ có thể thành lập một vương quốc của chính mình. Như vậy sẽ không có ai có thể bắt ép được nữa, càng không có ai có thể gây rối cho chúng ta được nữa."
Hai mắt Diệp Tri Vân sáng lên, vui mừng nói: "Tốt, tốt, hai con đã có tính toán như vậy, lão già ta rất vui. Nhưng cẩu hoàng đế kia nhất định sẽ không dễ dàng để cho các con rời đi như vậy. Gần đây hắn rất hay tìm Tĩnh nhi, mà trong lòng lại muốn để Lạc vương lên ngôi, cho nên ta thấy nhất định có âm mưu gì đó."
Tô Mạt cười cười: "Không có chuyện gì đâu."
Nếu không có sự chuẩn bị trước nàng cũng không dám nói liều như vậy.
Ở trong cung Hoàng Phủ Cẩn đang rất bận rộn, hắn cho người về báo rằng hắn vẫn ổn, để cho mọi người không cần lo lắng. Tô Mạt biết tin liền trở về nhà, chuẩn bị để hai ngày sau đến ngân hàng tư nhân kiểm tra một chút.
Sau hai ngày, Tô Mạt cùng Tô Việt, Lan Nhược, Thủy Muội xuất môn. Do tính tình của Thủy Muội rất an tĩnh, vẫn luôn đi theo Hồ tiên sinh học y thuật, đã có một chút thành tựu, cũng được Hồ tiên sinh yêu mến.
Tô Mạt đưa mấy phương thuốc bí mật cho nàng, để nàng dựa theo phương thuốc đó phối dược.
Những dược liệu đó hầu hết là được A Lý mang từ Tây Vực về, có một chút dược liệu được mua ở gần đây, bởi vì vẫn còn thiếu nên Tô Mạt dẫn Thủy muội đi theo, tiện ngang hiệu thuốc liền mua.
Trên đường có rất nhiều binh sĩ, từng tốp từng tốp, khiến dân chúng trở nên khẩn trương, mọi người đều rất vội vàng, ở ven đường có rất nhiều quán nhỏ nhưng lại rất vắng, nhà dân thì hầu hết đều đóng cửa, không ai dám nói lớn tiếng.
Tô Mạt biết tình trạng như hiện nay là do mấy đạo thánh chỉ khám nhà và xử trảm, tuy hiện giờ là tháng tư, đúng ngày mùa, thông thường thì bây giờ sẽ không xử lý án kiện nhưng chuyện mưu phản không được xếp vào đó, cũng không cần đợi sau mùa thu hoạch mới xử trảm, có thể dựa vào quyết định của hoàng đế và kết quả của tam tư hội thẩm mà lập tức xử trảm.
Lưu Tương bị trảm ngay lập tức, tru di tam tộc, khám nhà.
Sau mùa thu hoạch Tả Minh Thụy cũng sẽ bị xử trảm, người nhà và nô bộc sẽ bị sung quân, gia sản sẽ nhập vào quốc khố.
Nhạc Thiếu Sâm bị lưu đày ba nghìn dặm, tịch thu gia sản, người nhà và nô bộc cũng bị sung quân. Tô Mạt vốn nghĩ rằng hắn sẽ bị xử trảm ngay lập tức, ai biết hoàng đế lại làm ngược lại dự đoán của mọi người, phán hắn bị lưu đày. Tô Mạt biết hoàng đế đang xử lý những người mưu phản, không ai có thể cầu tình cho họ, nếu không muốn bị dính vào. May mà hoàng đế không biết Nhạc Thiếu Sâm là người của Diệp Tri Vân, chỉ cho rằng hắn muốn lấy lòng Tả Minh Thụy, nếu không chỉ sợ không đơn giản là lưu đày, khẳng định là sẽ tru di tam tộc.
Ngoài ra vẫn còn một số đồng phạm, tùy tùng, hoặc là bị xử trảm hoặc là bị khám nhà.
Cuối xuân khí trời còn đậm, mùi hoa thoang thoảng trong không khí, khiến con người ta muốn say.
Nhưng không ai có tâm tình muốn thưởng thức trời xuân, sắc mặt mọi người đều rất nghiêm trọng, tận lực tránh đi những vấn đề nhạy cảm.
Xe ngựa vừa đi vào nội thành, đang trên đường đi đến ra ngoài thành, đột nhiên ngừng lại, con ngựa bỗng chồm lên khiến xe bị xóc nảy mạnh.
Tô Việt vội vàng hỏi xem có chuyện gì.
Xa phu là Lão Trần đang cố gắng trấn an con ngựa, cung kính trả lời: "Công tử, tiểu thư, có người cản xe ngựa của chúng ta."
Tô Việt hỏi là ai, lúc này Lan Nhược lên tiếng, "Hai vị cô nương có bị thương không, làm phiền hai vị nhường đường chúng ta có việc gấp phải làm."
Tô Mạt tựa tiếu tựa phi nhìn Tô Việt một cái: "Nhị ca, chẳng lẽ huynh chọc phải cái nợ đào hoa nào sao?"
Tô Việt vội phủ nhận, "Mạt nhi, không cần trêu huynh như vậy, nhị ca của muội luôn ngay thẳng nha."
Kim Kết ghé vào bên tai Thủy muội nói nhỏ, sau đó hai người cùng che miệng cười, mặt Tô Việt bỗng đỏ bừng lên.
Bên ngoài truyền đến tiếng Lan Nhược nhẹ giọng hỏi han, tiếp theo rèm che cửa bị một cánh tay nâng lên, đó là một bàn tay trắng như ngọc, Ng'n t thon dài, mềm mại không xương, vô cùng đẹp.
Sau đó có một giọng nói mềm mại vang lên, rèm che bị nhấc lên một khoảng, nửa che nửa đậy để lộ ra khuôn mặt khổ sở động lòng người.
"Vương gia, vương gia, cầu xin người gặp tiểu nữ một lần, để tiểu nữ nói ra suy nghĩ của mình."
Giọng nói mềm mại nhẹ nhàng, khiến cho người khác khó mà cự tuyệt được, sinh ra lòng thương hại, không đành lòng muốn đồng ý với nàng.
Sắc mặt Tô Mạt trầm xuống, khẽ hừ nhẹ một tiếng, lần này ra ngoài không muốn bị người khác cản trở hay gặp phải phiền toái gì, nàng cố ý để cho Lan Nhược mượn xe của vương phủ, không ngờ lại gặp chuyện này.
Kim Kết vội quát lên: "Ngươi là kẻ nào, lại dám tùy tiện chặn xe của Tề vương, lão Trần còn không mau đuổi nàng đi."
Trên mặt Thủy muội hiện lên vẻ không đành lòng, nhưng cũng không nói gì.
Bên ngoài vang lên tiếng lôi kéo, là Lan Nhược đang kéo nữ tử chắn đường ra, bên ngoài truyền đến những tiếng nức nở nho nhỏ, vẫn mềm mại yếu đuối, khiến người ta tiếc thương.
"Ngươi, các ngươi thật là quá đáng, ta cùng tỷ tỷ muốn gặp vương gia, để cho người cho chúng ta một cái công đạo, ca ca ta đi theo vương gia nhiều năm như vậy, người không thể thấy ૮ɦếƭ mà không cứu!"
Giọng nói mạnh mẽ, rõ ràng nhưng cũng rất êm tai, chỉ là có chút vội vàng nên có chút bén nhọn.
Tô Việt nhìn Mạt nhi, không nhìn ra cảm xúc của nàng, liền cao giọng nói với Lan Nhược: "Lan Nhược cô nương, chúng ta còn có việc gấp, bảo các nàng ấy để lại cách liên lạc, sẽ đến tìm các nàng sau."
Tô Việt nghĩ rằng nếu hai nữ nhân này thật sự tìm Hoàng Phủ Cẩn, vậy nhiều một việc không bằng thiếu một việc, để bạn hắn nghe trước thử xem.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc